Gió Hạ Ru Tình
Người ta nói, người quyết định rời đi đã đứng rất lâu trong gió. Nhưng Bối Tinh Hà lại cảm thấy, người bỏ đi luôn nhẹ nhõm hơn kẻ ở lại. Ngày ấy, cô đã đứng rất lâu dưới cơn mưa đầu hạ, nhìn bóng lưng anh khuất dần mà không thể bước tới. Cô nghĩ, nếu mình níu một chút nữa, gọi một tiếng nữa, có lẽ anh sẽ quay đầu. Nhưng cuối cùng, tất cả những gì cô nhận được chỉ là tiếng gió rít qua từng tán cây, lạnh lẽo như một lời từ biệt không nói thành lời."Khoan đã, mẹ kiếp, Bối Tinh Hà em lại đi nhớ cái gã đấy à?"…