Trùng phùng
"Chờ một ngày hai ta chung đôi dù cho hai nơi xa xôi"Một người lớn lên nơi trời Tây, một người với trái tim thủy chung cho quê nhà, một người giữ khoảng cách, một người kiên nhẫn chứng minh. Ngày qua ngày sự thấu hiểu dần thay thế định kiến, để rồi tình cảm nảy mầm lúc nào chẳng hay, họ không biết từ bao giờ, ánh mắt mình đã dừng lại trên người đối phương lâu hơn một chút, từng cơn gió thoảng qua cũng có thể gợi nhớ đến nhau. Những tưởng mối nhân duyên này sẽ nở rộ như hoa mai trước sân chùa năm ấy, vậy mà nhân gian lại bạc kẻ có tình. Chiến tranh chẳng chừa một ai, thân là đấng nam nhi thì lý nào lại ngồi yên được khi đất nước gặp nạn? Hai thiếu niên đang độ đôi mươi đành gác lại tình riêng mà gửi vào cái tình chung cho nước nhà. Nếu duyên nợ chưa trả, thì dù cách nhau một kiếp người, ta vẫn sẽ tìm lại nhau, viết tiếp câu chuyện còn dang dở...ĐÂY LÀ SẢN PHẨM TƯỞNG TƯỢNG, VUI LÒNG KHÔNG NHẦM LẪN VỚI ĐỜI THẬT!!!!…