Điều Hằng Mong Ước
Tôi không nhớ rõ hôm ấy là hôm nào, chỉ nhớ đó là một đêm đầy sao, tôi nằm cạnh anh trên ổ rơm lớn cạnh nhà, tôi chỉ tay lên trời, phía những ngôi sao lấp lánh, "Trên đó liệu có cất giữ hy vọng của con người không anh?""Anh không chắc. Nhưng nếu em muốn, anh có thể giữ hộ em." Ánh trăng soi sáng cho đôi chúng tôi, tôi có thể nghe thấy được tiếng con tim đập thình thịch từng hồi, có thể cảm nhận được rung động trong tim.Anh nhích người lại gần tôi, khi tôi nhìn đôi mắt trong veo của anh, tôi thấy mình hiện lên trong ánh mắt tuyệt đẹp ấy...Tôi gửi tình yêu cho anh, nhờ anh giữ hộ tôi "điều hằng mong ước".Anh ấy tên Đặng Hoài Anh, mỗi lần tôi nhớ đến anh ấy đều bật cười, tự hỏi liệu có phải cái tên ấy rất phù hợp với tôi không?Bởi vì, nhớ anh hoài, không quên.…