Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
[Guria] Em có nụ cười như ánh dương

[Guria] Em có nụ cười như ánh dương

5 1 1

Minhyeong thích một người có đôi mắt sáng, nụ cười tươi. Nhưng người đó anh đã không gặp được sáu năm rồi. Vậy mà khi Minseok đứng trước mặt, tất cả mọi thứ như một mũi tên băng lạnh lẽo, đâm vào lớp khiên mơ hồ mà Minhyeong dùng để vá trái tim, làm nhói lên nỗi đau anh vẫn luôn cố giấu.Minseok giống hệt người anh từng yêu, đến cả cách người ấy nhìn anh.Cảm giác rung động của tám năm trước, rất giống. Minhyeong rung động rồi.Phải làm sao đây?...Cảnh báo:Đây là truyện viết dựa trên tưởng tượng của mình, lấy cảm hứng từ người thật và không dựa trên những chuyện xảy ra ngoài thực tế. Những nhân vật trong truyện ngoài Minhyeong và Minseok ra đều là nhân vật mình tự tạo nên.…

[ON2EUS] Anh Chíp Em Chớp

[ON2EUS] Anh Chíp Em Chớp

85 6 4

Mình viết cho hai bạn nhỏ trong lòng mình, về những ngày đầy nắng có bạn Wooje chờ anh Hyeonjoon bên ô cửa sổ.…

Gửi cậu, ở một thế giới song song

Gửi cậu, ở một thế giới song song

50 5 4

Sau khi cậu rời đi, mình chợt nhận ra, mọi thứ vốn dĩ không dễ dàng đến thế.Trái tim mình vì cậu mà ấp áp, bàn tay mình vì cậu mà dịu dàng, đôi mắt mình vì cậu mà loé sáng, bản thân mình vì cậu mà sống dậy.Dễ thương thì đáng yêu, nhưng dễ yêu thì đáng thương. Dù rời đi theo cách nào, chỉ cần là cậu, mình như trở thành một chú mèo hoang quay lại bãi rác lạnh lẽo, thà rằng chưa từng được yêu, còn hơn tìm được một gia đình rồi lại lưu biệt nơi xa xăm.Người trầm cảm sống bằng niềm tin, và khi niềm tin đó biến mất, họ chết đi, chết trong lòng, và thân xác đó tồn tại một cách vô vị, chờ ngày được chìm vào mặt đất lạnh lẽo.Mình nhớ cậu nhiều.…

Gió xuân đến, vừa hay vào tháng ba

Gió xuân đến, vừa hay vào tháng ba

2 0 2

Rất nhiều năm sau, Minh Phong nhận ra dòng lưu bút mà Đoàn Anh viết cho mình không chỉ có ý nghĩa là mong cậu có một cuộc sống bình yên, "phong" là gió, Đoàn Anh gặp cậu sau những ngày bão, vậy nên Đoàn Anh vẫn luôn muốn trở thành một đồng hoa để đón Minh Phong đến, ôm cậu và xoa dịu những vết thương lòng mà Minh Phong vẫn luôn giấu kín. Nhưng chuyện cũng lâu rồi, Minh Phong không biết Đoàn Anh có còn nhớ đến nữa không.Đoàn Anh nhớ lúc đó mình đã thích một người, không lâu nhưng rất sâu đậm, phải rồi, sao mà quên cậu ấy được. Nhưng một năm hay mười năm cũng là một đời người, cô không nhớ cái cảm giác thích đó nữa rồi. Đoàn Anh sống cuộc đời của Đoàn Anh, Minh Phong sống cuộc đời của Minh Phong, mãi mãi chẳng thể tái hợp được nữa.Tình đầu như khoảng trời lằng lặng của tháng mười, có một tí gió thoảng, cuốn theo chiếc lá lơ lửng giữa trời không rồi nằm lại dưới lớp đất sâu thẳm kia. Nếu có ngày được trở lại mặt đất, chiếc lá ấy cũng chẳng thể ngẩng mặt trên cành cây cao vút kia được nữa rồi.…