Tân Thế Giới
Hắc Dương - một con người vô cùng bình thường, có một cuộc sống cũng vô cùng bình thường. Từ nhỏ hắn sống trong một gia đình đầy đủ, ấm áp, hạnh phúc. Hắn cố gắng học tập rồi thành một lập trình viên tài giỏi. Khi đã lớn, hắn mua nhà, cưới vợ, sinh con xây dựng một tổ ấm mới. Đến cuối đời, hắn đã không còn gì hối tiếc, con hắn đã có gia đình riêng, không còn trách nhiệm nào trên vai hắn nữa, hắn cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng. Tuồi già sức yếu, rồi cũng đến lúc hắn phải đi xa. Trước lúc nhắm mắt, từng dòng ký ức lại hiện ra, hắn nhìn ngắm chúng, như muốn nhìn lại cuộc đời của mình lần cuối cùng. Những kỷ niệm có vui có buồn có đau khổ có sung sướng. Hắn nghỉ rằng ông trời thật tốt với mình. Hắn đã có một cuộc sống rất tuyệt vời và hắn cho rằng mình đã vô cùng mãn nguyện với cuộc sống ấy. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn vẫn cảm thấy có gì đó rất tiếc nuối. " Phải chăng ta đã quá tham lam? Ta còn muốn nhiều thứ hơn hay sao? Hay một cái gì khác? " Đột ngột, trước mặt hắn xuất hiện một hình ảnh: một cậu bé khoản chín mười tuổi, chân phải trụ lên một tảng đá lớn, tay phải đồng thời giơ cao thanh kiếm gỗ, lưng khoác một cái mền thay cho áo choàng, miệng như muốn hét lên : " Ta Hắc Dương, sẽ trở thành một con ngừơi mạnh mẽ, vĩ đại, được muôn người kính sợ". Hắc Dương nhìn hình ảnh ấy, miệng khẽ cười, lẩm bẩm: " Là nó sao?", rồi nhẹ nhàng, nhắm mắt.…