Gió Tháng Năm Ngược Chiều
Tuổi mười bảy là những buổi sáng dậy muộn, đầu bù tóc rối chạy tới trường với mẩu bánh mì trên tay. Là mấy tiết Văn ngồi ngáp tới rơi nước mắt, rồi cười rúc rích với con bạn thân vì mấy mẩu chuyện kì quái. Là nắng sân trường vàng rực, là tiếng trống tan học vang lên giữa buổi chiều hanh hao.Tuổi mười bảy còn là những cái tên ban đầu nghe chẳng muốn nhớ, những ánh mắt lạ cứ đụng mặt là thấy ngứa mắt, rồi dần dần lại thấy quen đến mức chỉ cần thiếu một ngày là thấy... lạ.Đây không phải câu chuyện ngôn tình hào nhoáng. Không có tổng tài, không có nữ chính bánh bèo. Chỉ là chuyện về một thời áo trắng lấm mực, về những cơn cảm nắng bất ngờ như mưa rào tháng năm, về những rung động đầu đời tưởng chừng vô nghĩa mà lại theo người ta mãi về sau.…