Gió Thoảng Qua Miền Ký Ức
Bạch Di và Lạc Thiên gặp nhau vào một chiều cuối hạ, khi nắng len qua từng kẽ lá, dịu dàng như ánh mắt cậu nhìn cô. Một người trầm lặng như mặt hồ tĩnh lặng, một người rực rỡ như cơn gió mùa hạ, tưởng chừng đối lập nhưng lại vô thức bước vào thế giới của nhau.Tuổi 17 của họ là những trang thư tay giấu vội, là những lần lặng lẽ chờ nhau dưới tán cây quen thuộc. Nhưng thanh xuân mong manh như cánh hoa trong gió, đẹp đẽ mà chẳng thể giữ lâu. Năm tháng trôi qua, liệu những rung động thuở ban đầu có còn nguyên vẹn?…