Duyên phận đã từng là bản tình ca đẹp đẽ - Ngải Chu (GNZ48)
Khi yêu thương chưa biến thành khổ đau, chỉ cần là một sự tình cờ cũng trở thành định mệnh đẹp đẽ. Còn bây giờ, mọi sự tình cờ lại được đặt tên là duyên phận thật biết trêu ngươi.…
Khi yêu thương chưa biến thành khổ đau, chỉ cần là một sự tình cờ cũng trở thành định mệnh đẹp đẽ. Còn bây giờ, mọi sự tình cờ lại được đặt tên là duyên phận thật biết trêu ngươi.…
"Kỳ tích không thể đến lần thứ hai..."…
Cả em và nàng đều không có đủ dũng khí để nghe câu trả lời cho lời bày tỏ của mình, đó chính là lý do mà cả hai đều chỉ chờ đợi đúng 3 giây cho một lời hồi đáp quan trọng đến thế. Em và nàng trước kia đều từng rất thích một thứ tên là quy tắc 3 giây, hiểu đơn giản là khi đứng trước một lựa chọn, 3 giây chính là thời gian lý tưởng để nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi vì câu trả lời đầu tiên trong 3 giây ngắn ngủi ấy sẽ biểu thị điều mà bản thân muốn nhất.…
"Thẩm Mộng Dao, ước mơ lớn nhất của chị là gì?""Được cùng người chị yêu sống tới đầu bạc răng long.""Đó là cái giá phải trả cho việc nghịch thiên cải mệnh, cô ấy có thể sẽ phải chịu đựng nỗi đau khổ ấy suốt đời."…
"Sau này không thể mỗi ngày viết lời nhắn gửi em nữa rồi, cũng không có cách nào quan tâm đến em như khi chúng ta còn ở Trường Long nữa.Chị thích em lắm, luôn luôn thích em, từ đầu đến cuối đều rất thích em, chỉ mong em vui vẻ."-----------"Viết thư tay thật sự là một chuyện thần kỳ, giống như trở về quá khứ. Xe ngựa rất chậm, thư rất xa, cả đời chỉ đủ để yêu một người."_Tôn Mỹ Nam_…
Ngu Thư Hân dũng cảm với em một lần, Triệu Tiểu Đường cũng sẽ can đảm một lần."Tôi cũng muốn bày tỏ yêu thương ấy thành lờiCũng luôn mong chờ may mắn cho tương laiHy vọng được sự thành toàn của thế giới nàyĐể có thể thẳng thắn gọi tên người ấy một lầnRồi lần nữa ngỏ lời yêu..."…
"Nàng và con thỏ bông ấy, đều là những điều em chẳng cần..."…
Chỉ là những kỉ niệm được kể lại và viết ra, để hồi tưởng, hoài niệm và nhớ thương. Nó nhẹ nhàng, man mác buồn và thậm chí còn có chút nhàm chán...Trên thực tế, đây là một câu chuyện vốn không có kết thúc, và tôi cứ luôn trăn trở bởi điều đó trong một thời gian dài, vậy nên bây giờ tôi ngồi lại và viết thêm cho nó một cái kết hoàn chỉnh. Dù đó có là cái kết buồn đau hay vui vẻ, thì ít ra câu chuyện ấy cũng sẽ trở nên trọn vẹn hơn so với việc một người cứ mãi loay hoay chẳng biết nên buông bỏ hay là tiếp tục. Đó là một cảm giác khiến người ta thực sự rất rất đau lòng..."Kim Yong Sun cứ luôn hướng về phía Moon Byul Yi, luôn luôn là như thế. Chỉ có điều... cô không biết liệu rằng có nên tiến về phía em ấy, hay là cứ mãi đứng nhìn theo bóng lưng em ấy từ phía xa?"…
Vài thứ vô tình nảy ra trong đầu và muốn viết ra, thế thôi.…