ĐỨA TRẺ MANG TRONG MÌNH SỰ TỔN THƯƠNG
Câu chuyện của tôi không phải là một câu chuyện lạ lùng. Nó là câu chuyện của một đứa trẻ lớn lên trong thiếu thốn, không phải về vật chất, mà về tình cảm. Một đứa trẻ mang trong mình cảm giác cô đơn, thiếu thốn sự quan tâm của người cha, và chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp đủ đầy từ tình yêu thương gia đình. Mẹ là tất cả những gì tôi có, nhưng đôi khi, tôi lại cảm thấy mình như một kẻ lạ lẫm ngay trong chính ngôi nhà của mình.Từ nhỏ, tôi đã học cách im lặng chịu đựng, không bao giờ dám bộc lộ những cảm xúc yếu đuối của mình. Cảm giác cô đơn, nỗi buồn không ai hiểu, nước mắt rơi mà không ai thấy - tất cả tôi phải giữ lại, chỉ để âm thầm một mình chịu đựng. Mẹ luôn cố gắng làm hết sức để cho tôi một cuộc sống tốt hơn, nhưng đôi khi, bà lại là người làm tôi cảm thấy xa cách nhất.Tôi không thể hỏi về ba, không thể chia sẻ nỗi buồn với mẹ, vì tôi sợ bà sẽ thêm lo lắng. Và cứ thế, tôi sống trong thế giới của mình, nơi mà mỗi bước đi đều mang theo sự lo âu, mỗi lời nói đều dằn lại trong lòng. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy một ai đó, dù chỉ là một lời chia sẻ nhẹ nhàng, để cho tôi biết rằng tôi không phải cô đơn trong cuộc sống này.Đó là câu chuyện của tôi, một đứa trẻ không có lời giải đáp cho những câu hỏi trong lòng mình, nhưng lại luôn phải sống trong im lặng, trong nỗi buồn mà không thể chia sẻ. Một câu chuyện đầy những vết thương không thể lành, nhưng vẫn tiếp tục, như một hành trình tìm kiếm một nơi để thuộc về.…