Giang Thiên Hoa Lạc - Hệ Liệt
"Đã đi đến bước đường ngày hôm nay thì không thể quay đầu lại nữa. Phải chi trước kia tôi không nhận nuôi em thì tốt biết mấy..."Trời trên cao có bao giờ thấu hiểu tâm tình của cô? Chưa bao giờ! Không bao giờ!"Yêu? Từ trước đến nay tôi vẫn không hiểu, nhưng giờ thì không cần quan tâm nữa, vì ông trời cũng không để lại cho tôi một chữ 'Tình'."Tình yêu lại có những rào cản như thế nào? Hắn chỉ hơn cô mười một tuổi, mười tám năm trời nuôi cô lớn, trên người cô có gì hắn đều biết hết, thì sao? Chỉ dựa vào như vậy lại cản cô không được có tình ý với hắn? Lễ nghĩa ở đâu? Nửa đời còn lại nguyện ý ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc hắn lí nào chưa đủ? Vậy nói đi! Cô còn phải hy sinh thứ gì nữa?"Ba! Tư nhi muốn đến Hắc Long Giang, xây một ngôi nhà băng ở đó, hè qua đông tới đều được bè bạn với tuyết. Được không?"Không được nữa rồi. Hắn còn nhìn thấy cô không? Nhìn thấy không? Đời này cô nhất định phải nói cho hắn biết, bước thêm một bước thì đã sao, cùng lắm là chết."Tư nhi, về nhà được không?"Là cố chấp, cũng là vô tình.Là cự tuyệt, cũng là nhẫn tâm.Là sự phát hiện, cũng là sự sợ hãi trước nay chưa từng có nhấn chìm bản thân hắn xuống vực sâu lạnh như băng. Không có sự vùng vẫy, không có sự phản kháng, đó lại là giải thoát?"Ba, thực ra Tư nhi..."...Tình yêu chân chính, nhất định là phải do thiên hạ tôn sùng hay sao?…