[CapRhy] Wounds That Heal
Oneshot" Ánh sáng cuối đường hầm"…
Oneshot" Ánh sáng cuối đường hầm"…
Trong trò chơi với lũ bạn "Sự thật hay thử thách" tôi chọn thử thách.Sau đó đám bạn thân kh*n nạn của tôi bắt tôi phải nhắn tin cho thằng nhóc học bá sao đỏ lớp 10 rằng: "Tao muốn xem 'em trai' của mày"Nhắn tin xong thì phải để 3 phút mới được thu hồi lại. Đám bạn thân cười hí ha hí hố, còn tôi ngượng đỏ mặt.Chỉ là một trò đùa, không sao đâu nhỉ?Nhưng cmn liệu thằng nhóc có nghĩ là tôi bị biến thái không?Dưới sự hò reo của lũ bạn cộng thêm việc hơi có chút men trong người nên tôi ngà ngà làm thêm. Cùng lắm xin lỗi thằng nhỏ là được, dù gì hết học kỳ này chưa chắc chúng tôi gặp lại nhau.Vậy là tôi nhắn.Tôi cầu nguyện cho cậu ta đừng xem! Nếu không thì rất rất khó xử. Thế nhưng trời không phụ lòng người.Thằng nhóc xem trước khi tôi kịp thu hồi.Tôi bèn nhắn lại để đỡ nhục: "Xin lỗi, nhầm người, đừng chú ý nhé."Rồi sau đó chúng tôi về nhà. Mà vừa về đến nhà thì lại nhìn thấy một loạt tin nhắm spam.[ Nhầm người? Ý anh là gì? ][ Anh định gửi tin nhắn này cho ai? ][ Ê, anh trả lời đi? ][ Đừng... Đừng xem của người khác được không? ][ Xem của em đi... ][ Em nói thật đấy, của em... Cũng không tệ đâu... ][ Nếu... Nếu anh muốn xem bây giờ thì... Thì cũng không sao... ]…
Tôi cúi xuống nhìn con sói nhỏ trong lòng mình. Nó vẫn ngủ li bì, cái tai khẽ động đậy một chút.Nhân thú, hả?Tôi thở dài, bước ra khỏi phòng khám.Cuộc đời tôi đến tận hôm qua vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng quèn bị cha sếp già dí deadline suốt ngày.Thế quái nào hôm nay lại biến thành bảo mẫu cho một con nửa người nửa chó rồi????…