Không đơn giản là lãng mạn
Tôi chỉ đơn giản là đang đứng ngoài cổng chờ lớp kia tan rồi mình vào. Lúc này vẫn chỉ có mình tôi, chẳng khác gì như mọi khi. Vài phút sau, có tiếng rỉn xe đi vào ngõ. Tôi không nhìn, nhưng đoán chắc đó là thằng Duy Anh. Nó có hôm nào mà không đi xe máy đi học thêm chứ. - Hử, vẫn chưa tan à?Cái giọng trầm lắng đó bất ngờ phả ngay sau tôi. Nhanh như vậy đã ra rồi? Duy Anh nó tiện tay khoác một cánh tay lên một bên vai tôi nhìn qua hàng rào vào lớp học rồi nhìn xuống điện thoại:- Đã 7 giờ đúng rồi này.Tôi "ừ" một cái rồi ngồi xổm xuống hai tay chống má chán nản. Lúc này thằng Duy Anh hết kệ để tay liền buông thõng tay xuống đi ra trước mặt tôi ngồi xổm xuống cùng với khoảng cách cực kì gần:- Nè Hanh.Đôi mắt đó nhìn thẳng trực tiếp vào mắt tôi, bờ môi đỏ mọng mấp mé lơ đãng gọi tôi. Chẳng cần hỏi nhiều, tôi vốn biết cậu ta đã rất đẹp trai rồi. - Hử?Tôi liếc nhìn nó, biểu cảm vẫn vậy, chán nản cực độ luôn. Nó nhìn tôi rồi cong môi nở cái nụ cười tươi rói:- Mày thích tao, đúng không?Trời. Lại đùa y như cô Giang đó à? Tôi nhăn mặt nhìn nó rồi xua tay nói cho có lệ: - Ừ ừ. Nhưng trò đùa có phải đi quá xa rồi không? Nó chộp lấy cái tay tôi đang xua đó mà áp lòng bàn tay vào má nó. Tôi bất ngờ đến sững sờ chẳng nói năng được gì nữa luôn. Đôi mắt tôi tròn xoe ra chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì thằng Duy Anh lại bình thản di chuyển bờ môi mình chạm tới bàn tay tôi:- Vậy mày chỉ được thích mỗi mình tao thôi đấy nhé.…