NĂM CẬU MƯỜI SÁU TUỔI , TÔI ĐÃ NHỚ NHƯ THẾ
Chiều tháng bảy, trời âm u sắp mưa. Gió thổi qua khung cửa tầng hai, mang theo hơi ẩm và mùi đất quen thuộc.Chỉ một tiếng "ting" khẽ vang lên từ chiếc điện thoại, mà tim tôi bỗng run rẩy, như vừa lỡ một nhịp.Tôi chẳng dám gọi đó là yêu - chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu biết chờ đợi...Giờ đây, tất cả đều đã lùi xa. Tôi và cậu đều đã thay đổi, còn mùa hè ấy chỉ còn lại trong trí nhớ, như bức ảnh cũ mờ dần theo năm tháng. Nhưng đôi khi, giữa dòng đời hối hả, tôi vẫn thấy mình khẽ mỉm cười và tiếc nuối mỗi khi nghĩ về nó - về một mùa hè đầy nắng, đầy tiếng ve, và đầy những rung động đầu đời tinh khôi nhất.…

