Vương Gia Hối Hận Rồi
Lệ Triều năm thứ 16, ta gả cho Lục Canh làm thê tử, phu thê yêu thương lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Ta tưởng rằng chàng ấy yêu ta, ai biết vào một ngày nào đó, chàng ấy đưa một nữ tử về. Cô ta xinh đẹp yêu kiều, từng điệu bộ dáng đi uyển chuyển thướt tha tựa bông hoa mai trắng thanh thoát, tay trong tay ân ái với Lục Canh, lớn giọng mỉa mai: -"Mạch Sơ Tuyết, một kẻ mồ côi như ngươi sao xứng với vị trí chính thê của Lục Canh. Đợi sau khi ngươi ch.ết đi, ta chính là thê tử duy nhất của Lục Canh rồi" -"Nàng ấy không uống, cưỡng ép mở miệng ra, đích thân ta đút cho uống" vị phu quân ta ảo tưởng nghĩ chàng ấy yêu ta, yêu đến ch.ết đi sống lại. Ta ch.ết rồi, bị người bên gối sủng thiếp diệt thê kia của ta đích thân chuốc một ly thuốc độc hại ch.ết. •Bên dưới đường địa ngục: -Mạch Sơ Tuyết, dương thọ của ngươi chưa hết, vẫn còn ba tháng. Đặc biệt cho ngươi mượn xác hoàn hồn, bổ sung cho đủ phần dương thọ"…