520 lá thư gửi anh ngày nắng hạ
Trời vào hạ, nhưng nắng chẳng mang theo niềm vui. Ánh sáng gay gắt xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, hắt xuống nền gạch loang lổ trong căn nhà cũ kỹ. Tiếng quạt máy cũ rè rè cố gắng xua đi cái nóng ngột ngạt, nhưng mọi thứ vẫn ảm đạm như chính không khí trong ngôi nhà ấy. Trên chiếc bàn gỗ đã sờn màu, một bát cơm nguội và vài lát dưa mặn được đặt ngay ngắn - bữa trưa dành cho hai bà cháu.Bà ngoại ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế gỗ, đôi tay gầy guộc đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ. Băng Anh, cô gái 12 tuổi, lặng lẽ cầm chổi quét nhà. Cô không nói gì, cũng chẳng mỉm cười. Đôi mắt cô thoáng buồn nhưng đã quen với sự lặng lẽ ấy, giống như cái cách cô chấp nhận sự thiếu vắng của ba mẹ.Ngoài sân, tiếng rao bán vé số vang lên hòa cùng tiếng xe cộ ồn ào từ con đường bụi mờ phía xa. Đó là nhịp sống của vùng ngoại ô, nơi những con người tất tả kiếm sống trong cái nắng như đổ lửa.Một lát sau, Băng Anh rời nhà, bước đi trên con đường đất đá dẫn đến trường. Cô khoác trên vai chiếc ba lô cũ, đầu cúi thấp, tránh ánh nhìn của những người xung quanh. Cô không thích bắt chuyện với ai, không muốn nghe những lời hỏi han nửa vời về gia đình mình.Tại trường, nơi tưởng như nhộn nhịp nhất, cô vẫn thấy mình lạc lõng. Bạn bè ríu rít trò chuyện, còn cô chỉ lặng lẽ bước qua sân trường đầy nắng, tựa như một cái bóng vô hình.Chiều hôm ấy, sau một bài kiểm tra thất bại, Băng Anh lại tìm đến mái nhà của trường học. Đó là nơi cô có thể tạm trốn khỏi mọi áp lực, nơi duy nhất cô thấy bình yên. Nhưng lần…