Dạ Hữu Nguyệt, Nhật Hữu Dương
Tại sao trên đời này lại có những kẻ độc ác, tàn nhẫn xem mạng người như cỏ rác?Do bản tính có sẵn chăng?Không hẳn. Một kẻ máu lạnh không phải lúc nào cũng là kẻ sinh ra đã vô tình, không có chút tính người. Có những người ban đầu rất tốt, rất lương thiện nhưng vì thói đời vốn rất tàn nhẫn, thế giới vốn không đẹp đẽ như ta vẫn nghĩ. Những điều xấu xa, tệ hại của thế giới luôn đeo bám, hành hạ và chưa bao giờ buông tha cho những kẻ vốn tồn tại nhờ nó, chẳng qua có những người quá kiên cường, luôn hướng nghĩa nên không bị ảnh hưởng nhiều. Ngược lại cũng có những người tâm dễ xao động, không kiên quyết, nhẫn nại nên bị thay đổi giống như bản chất thật của thế giới. Họ bị dồn ép, đày đoạ đến mức biến mình thành kẻ mang những điều xấu của thứ mình căm ghét nhất. Để rồi sau tất cả, có người còn quay đầu sửa lỗi, biết hối hận ăn năn nhưng cũng có những người đã chẳng còn thiết quay đầu nữa. Dù sao sau mọi cuộc trả thù, đau đớn đến mấy thì con đường chung vẫn là cái chết. Mà con người cũng thật khó hiểu. Rõ ràng lúc thấy kẻ sa cơ thất thế, tin vào miệng đời mà ruồng rẫy, xua đuổi thậm chí xúc phạm, chà đạp. Vậy mà đến lúc kẻ ấy biến thành ác quỷ rồi, bị hành hạ, đau khổ thì lại đứng lên muốn trả thù, muốn chiến đấu. Chẳng phải khi kẻ ấy cần giúp đỡ nhất, họ đã tuyệt đường sống của kẻ đó hay sao? Là chính tay họ đã tạo ra con ác quỷ đó còn gì? Thế nhưng công lí vẫn đứng về phía họ, và thứ vũ khí như một truyền thuyết ấy được tạo ra để giúp họ…