Xuyên không lầm chỗ
"Hạ Băng, em thật ngu ngốc, mãi cho đến khi cái chết chia lìa mới biết rằng ngài sợ mất đi em" Nữ vương không nói gì, lặng lẽ nằm bên em, nàng cố lau sạch máu trên tay mới chạm vào mi mắt sẽ không bao giờ nhìn nàng nữa. Thứ tình cảm này vượt xa cả lời nói, có lẽ cách nàng yêu em là sai trái, nàng chấp nhận mất tất cả. Nữ vương chậm rãi đan tay hai người vào nhau rồi áp nó vào lòng ngực của mình, mãi mãi vẹn nguyên. "Ông trời không thể bức chúng ta được nữa"Tiếng gió gào thét trên thảo nguyên cũng không thể làm hai người tỉnh giấc, một giấc mộng hai người được ở bên nhau.…