đại dương
Ánh nguyệt lam trong sâu thẳm
Thắp sáng cả hồn lẫn đáy đại dương
Đồng tử nhìn mãi một hướng
Đôi tay gầy guộc thả xuôi theo gió
Nhìn thấy xin đừng phán cho
Không hận đời, hận người, ta rời đi
Chút lưu luyến, đọng trên mi
Tà áo trắng, trôi dạt theo dòng nước
Kí ức cũ, bao hẹn ước
Ly vỡ, rượu cạn, người đau, đời tan
Hoa mọc, hoa nở, hoa tàn
Từ " khắc nghiệt " vốn dành cho sự đời
Khép mi lại, tâm rã rời
Nụ cười chẳng mấy hối hận, nát lòng
Thể xát lạnh lẽo, tựa đông
Núi non vạn dậm đang dần trầm lặng
Nếu hỏi hoa, xin thưa rằng :
"Đã héo úa từ lâu, chẳng ngoảnh đầu "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro