TA YÊU NÀNG NÀNG KHÔNG BIẾT
Giống như nhiều năm trước vào cuối thu, nàng vẫn còn yên tĩnh đứng dưới gốc cây, như thể vẫn còn nghe nữ tử nhẹ giọng đáp lại.
"Sang năm anh sẽ lại đến chứ?" Tô An An vén mái tóc dài của mình, nhìn những đám mây màu hồng phía bên này, ánh sáng màu cam chiếu trên bức ảnh của ngôi mộ, còn có thể nhìn thấy nử tử cười phong hoa tuyệt đại như thế nào.
"Tôi sẽ." Thản nhiên lên tiếng, hắn ngồi xổm người xuống vuốt ve ảnh chụp, trong đôi mắt chỉ còn lại chút ôn nhu, ôn nhu làm cho người ta cảm thấy được bi thương.
Tô An An nở nụ cười hơi mỉa mai, khóe miệng nhếch lên với một sự khinh miệt, "Nghe nói anh lập tức muốn kết hôn.”
Nàng điên cuồng ghen tị với con người này, cũng bao nhiêu đó ghét con người này, nếu không phải vì anh ta, nử tử ôn nhu như nước ấy sẽ không rời bỏ nàng, nếu không phải là vì anh ta, côấy sẽ không bị hại chết.
"Tôi biết tôi nợ cô ấy, tôi sẽ không quên.” Hắn từ từ đứng lên, không nhìn Tô An An đến một cái liếc mắt, nhanh chóng rời ngôi mộ mà đi. Để lại ngôi mộ nhuộm nắng hoàng hôn, lộ ra vẻ kiệt sức, giống như hoa quỳnh khô héo, thiếu sức sống.
Cô đơn nhất chính là bài hát ly biệt.
Quầy bar luôn luôn ồn ào, nhiều hơn một chút mạnh mẽ, lại thiếu một chút yên tĩnh.
Một ly Margaret màu xanh có đá, đó là màu xanh mà Trang Hàm yêu thích nhất.
Nàng yêu cô ấy.
Đây là một tình yêu cấm kị.
Vì thế nàng đã học cách để giấu đi phần tình cảm này ở trong lòng không để cho ai biết được.
Nhớ năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Trang Hàm, trên người cô ấy mang một khí chất độc đáo khiến nàng nghĩ mình sẽ được đáp trả. Im lặng, nàng là cứ như thế im lặng, hoa quỳnh nở vào ban đêm, tuy là nhanh chóng, nhưng không ai có thể nghe được bất kỳ âm thanh nào, cả thế giới chỉ có loài hoa này đẹp.
Bởi vì thế nàng không chút giãy giụa sa vào đại dương mêng mông thing lặng, cứ như vậy ở bên cạnh chấp nhận trả giá thiệt thòi.
Nhưng cuộc sống đầy những bất ngờ, và nàng không bao giờ nghĩ rằng nữ tử như nướcấy sẽ có một ngày nằm trên mặt đất, thân trắng váy bị nhiễm với màu đỏ máu rõ ràng, giống như một cây hoa nở.
Ai đã từng nói rằng cuộc sống của một người là trong thực tế không lâu, không ai nghĩ đó là một lời tiên tri.
Đêm nay có một buổi xem mắt.
Mà tại thời điểm này Tô An An vu vơ đi bộ trên vỉa hè, như một người không có mục tiêu trong cuộc sống, cứ như vậy mà tiến về phía trước, không biết sẽ đi về phương nào.
Nhạc chuông chậm rãi vang lên, nàng nhấc điện thoại.
"An An, đêm nay có một buổi đi coi mắt."
"Con đang ở trên đường."
"An An, mẹ mặc kệ con đang ở đâu, con lập tức đến khách sạn Shangri-La cho mẹ.”
"Mẹ, mẹ có thấy phiền không."
"Được lắm, con dám nói mẹ phiền. Ông trời của tôi ơi,cuộc sống của tôi thật khổ a, ngay cả con gái tôi cũng bắt nạt tôi."
Nàng bất lực xoa huyệt Thái Dương, chấp nhận số phận nói: "Con biết rồi."
"Đừng có muộn".
"Mẹ yên tâm đi."
Nàng bắt một chiếc taxi trên đường, ngay lập tức đến khách sạn.
Mẹ nàng nhìn thấy nàng, liền vui vẻ giới thiệu nói, "Đây là con gái nhà tôi, Tô An An.”
Và sau đó quay sang nàng giới thiệu một người phụ nữ thập phần tao nhã: "Đây là Tưởng bá mẫu."
Tô An An thật hoang mang, đành phải nói, "Xin chào Tưởng bá mẫu, rất vui khi gặp người."
“Con gái của cô thật là trong sáng, thực sự là một mỹ nhân a. "
Hai người luôn miệng trò chuyện, Tô An An vẻ mặt buồn chán, nàng nghĩ rằng người kia có lẽ không đến.
Ngay sau đó, một người đàn ông đi bộ nhàn nhã bước vào, mặc một chiếc áo đen, cúc áo cũng không có gài lên, nhưng kéo đến khuỷu tay, cổ khép hờ, ẩn hiện xương quai xanh tinh tế .
"Đây là con trai tôi, Tưởng Sơn.” Tô An An không có biểu cảm gì, bình tĩnh ngồi một bên, không nói bất cứ điều gì.
Hai người mẹ nhanh chóng tìm lý do rút lui mất, nàng chỉ ngồi nhấm nháp uống cà phê đắng, thấy bọ dạng đối phương cũng không có gì hứng thú, nàng không nói gì, dần dần hồi phục tâm tinh bất an của chính mình.
Tưởng Sơn nhìn người phụ nữ trước mặt, diện mạo xinh đẹp, nhưng lại có khí chất yên lặng, như băng tuyết mùa đông, đem yên lặng bao trùm tất cả.
Ngồi một chỗ trong im lặng, nàng nhìn đồng hồ, mỉm cười nói"Tôi phải đi." Nàng quyết đoán đứng dậy không để cho anh ta có cơ hội giữ lại dù anh ta cũng không có ý đó.
Qua một lúc lâu, anh ta đứng dậy ung dung đi về phía quầy tính tiền, chuẩn bị tính tiền, thì được biết đã thanh toán rồi.
Bầu trời thành phố luôn luôn không thể nhìn thấy sao, vẻ đẹp trước đây bây giờ đã không còn.
Tựa như cô mất đi nhiều năm như vậy, năm đó yêu và hận đã muốn đi theo tại thời điểm đó, chậm rãi bị cắn nuốt, nếu bình thường không xem hình ảnh cũ, nàng sợ không nhớ khuôn nổi khuôn mặt của cô.
Cảm giác hôm nay còn lại cuối cùng là cái gì? Là tình yêu sao? Hay nỗi là nỗi ám ảnh.
Nàng im lặng đứng trên đường phố. Bất kể là cái gì, vẫn nhớ rõ là tốt rồi.
Hôn nhân của nàng, trên thực tế không thuộc về nàng, người của cả đại gia tộc, dù sao cũng phải làm gia tộc này trả giá qua cái gì đó mới an tâm thưởng thụ, cho dù nó thựuc cô độc.
Tựa như nàng bữa ăn tối xem mặt một vài tháng, nàng liền được biết Tô gia cùng Tưởng gia đám hỏi. Nàng biết được tin này, không có phản kháng, cũng không có biểu cảm, rất lãnh đạm nhưng chấp nhận, đây là nhất định hoặc phải chịu trách nhiệm.
Họ là hai quân cờ bị gia tộc đặt trên bàn cờ, bất luận là đấu tranh thì vẫn phải là một, đối với gia tộc chỉ là một biểu tượng.
Hôn nhân không có tình yêu, trên thực tế, không phải là quan trọng, và có lẽ chờ đợi cho đến khi họ tìm thấy một người thân yêu, không biết liệu có đủ can đảm để phản kháng, cho dù xa vời.
Nhưng không phải bây giờ.
Nàng kết hôn, đám cưới của nàng giống như một bộ phim truyền hình, các diễn viên biểu diễn trên sân khấu, khán giả ngồi ở dưới quan sát.
Trong bất kỳ trường hợp nào, luôn luôn là một bộ phim truyền hình, và không ai cho là thực.
Vì vậy, dù yêu dù ghét, bất quá cũng chỉ là biểu diễn.
Thực nghi ngờ kết hôn và cảm tử quân giống nhau, mọi người tranh nhau kết hôn trong năm nay.
Tất nhiên là có hắn, không biết kết cục sẽ như thế nào.
Cô cũng không còn sức quan tâm, chỉ sợ tình cảm của Trang Hàm liệu có còn ý nghĩa đối với con người này.
Trời đất tạo nên, như vậy với nàng có quan hệ gì? Không quan hệ!
Vì vậy, nàng không tham gia, cảm thấy buồn thay cho cái cô ngốc thương tâm Trang Hàm.
Có một loại tình yêu không cần phải nói ra.
Hiện giờ nàng đã có thai, ngồi trong quán cà phê chờ mùa đông đến.
Tay cẩn thận vuốt bụng, nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ, và có lẽ trong tương lai nàng sẽ không cô đơn.
.
.
.
Tôi biết cậu đã đến bên cạnh tôi.
Không bao giờ phản bội.
Vĩnh viễn không chia lìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro