Chap 4: Lời Hứa
Phía Nam đất nước tại một trấn nhỏ có một đôi bạn rất thân thiết... Lý Thiên Di và Phác Tiểu Tinh...
Gia đình Thiên Di làm nghề buôn bán gấm lụa... Gia đình Tiểu Tinh mở y quán... Cả hai bên vốn có mối quan hệ rất mật thiết với nhau...
Năm cả hai tròn mười tuổi y quán của họ Phác bị hãm hại khiến cho Phác gia thân bại danh liệt phải mang cả nhà bỏ trốn đi xứ khác để tránh họa sát thân... Lý gia đã hết lòng giúp đõ...
Lúc chia tay nhau Lý Thiên Di vô cùng đau lòng cứ ôm lấy Tiểu Tinh mà khóc... Tiểu Tinh cũng rất buồn khi phải chia tay Thiên Di nhưng vì gia đình gặp nạn không thể làm gì khác được... chỉ biết ôm lấy Thiên Di hứa.
- Thiên Di... sống thật vui vẻ... Nhất định ta sẽ quay lại gặp ngươi... .
Thiên Di chỉ biết gật gật đầu rồi nói.
- Ngươi cũng phải sống thật tốt... Ta chờ ngươi...
Lúc Tiểu Tinh lên thuyền Thiên Di đứng trên bờ nhìn theo cho tới khi bóng dáng con thuyền hoàn toàn biến mất...
Kể từ ngày Tiểu Tinh dời đi Thiên Di cũng ít ra khỏi phòng... Tính tình trầm lắng... Lý gia mua lại y quán của Phác gia từ tay quan phủ và giữ nguyên như cũ... Căn phòng của Tiểu Tinh vẫn thường được Thiên Di trực tiếp quét dọn sạch sẽ... đồ đạc Tiểu Tinh để lại cũng được Thiên Di giữ gìn cẩn thận chờ ngày nàng quay lại...
Một năm... hai năm... rồi năm năm sau mọi rhứ vẫn không thay đổi... Thiên Di kiên trì chờ đợi còn Tiểu Tinh vẫn biệt vô âm tín...
Lúc Ái Mỹ cũng đã tròn mười tuổi... Sau nhiều năm kiên trì Lý Ân đã giúp được Ái Mỹ vượt qua những ám ảnh của quá khứ...
Ái Mỹ không còn mơ thấy ác mộng nữa... Cũng như quên đi hết ký ức về gia đình thật sự của mình... Với Ái Mỹ thì nơi này mới là gia đình thật sự... Lý Ân là người thân thiết nhất của mình... Dù là không còn bị ám ảnh bởi ác mộng nhưng Ái Mỹ vẫn như cũ bám riết Lý Ân không thôi... Học chữ, học võ cũng phải chung một chỗ với Lý Ân...
Lý Ân lại cũng hết sức chiều ý Ái Mỹ... dù Ái Mỹ có lúc ngang ngược nàng cũng dịu dàng khuyên nhủ... chưa bao giờ to tiếng với cô bé...
Ái Mỹ càng ngày càng chứng tỏ mình là một đứa trẻ thông minh xuất chúng... Đối với chuyện gì cũng học một hiểu mười... Thành tích sau vài năm rèn luyện đã sớm vượt qua các sư tỷ sư huynh trong nhà... Thậm chí Lý Ân cũng vài phần thua thiệt...
Tuy nhiên con người Ái Mỹ cũng hết sức khó chiều... Tính tình ngang bướng lỳ lợm... Ngoài Lý Ân ra không một ai khiến Ái Mỹ vâng lời... Lại cũng ít nói chuyện với người khác... Lý Ân dù vẫn nuông chiều con bé nhưng đã vài phần nghiêm khắc hơn... Sợ nếu cứ mãi nuông chiều Ái Mỹ sẽ thành hư hỏng...
Một ngày nọ vị đạo cô vội vã dời am... Trước khi đi chỉ kịp dặn dò Lý Ân và Mộc Điền vài câu... Một tháng sau mới trở lại... Dẫn theo một cô bé tuổi chừng ngang Ái Mỹ...
Đứa trẻ nhìn rất hiền lành nhu mì và cũng rất thanh tú mỹ lệ... Vị đạo cô liền kêu Lý Ân lại rồi nói.
- Ân Nhi... đây là cốt nhục của một bằng hữu thân thiết của ta... Nay gia đình gặp hoạn nạn phải ly tán... Con giúp ta chăm sóc nó thật tốt... hãy yêu thương nó như con yêu thương Mỹ Nhi...
Lý Ân gật đầu rồi quay sang đứa nhỏ nói.
- Chào muội... ta là Lý Ân... Từ nay ta sẽ chăm sóc muội... xem muội như muội muội của ta...
Đứa trẻ thật lễ phép đáp.
- Muội là Phác Tiểu Tinh... Xin được tỷ tỷ quan tâm...
Lý Ân mỉm cười rồi nói.
- Để ta đưa muội về phòng... Muội và Lan nhi sẽ ở cùng với nhau.
Ái Mỹ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng... Trong giọng điệu có vài phần không vui...
- Để Lan tỷ tỷ dắt đi cũng được mà sao tỷ phải dắt...
Lý Ân mắng nhẹ.
- Mỹ Nhi hư... . Mẫn muội mới tới đây... phải giúp đỡ muội ấy chứ.
Ái Mỹ xụ mặt đáp.
- Ai không giúp đâu... chỉ là về phòng thôi... sao lại cứ phải là tỷ tỷ dắt đi.
Lý Ân khẽ thở dài nói.
- Vì ta là nhị sư tỷ ở đây...
- Vậy đại sư huynh mới đúng là có trách nhiệm này chứ...
Lý Ân thấy Ái Mỹ ngang bướng thì cũng không nói gì nữa... nàng quen với tính gan lỳ ương ngạnh của Ái Mỹ mấy năm nay rồi... chỉ lườm Ái Mỹ rồi quay sang nói vơi Tiểu Tinh.
- Chúng ta đi...
Tiểu Tinh thấy Ái Mỹ dường như không thích mình thì rất ái ngại... nhưng chính sự ân cần dịu dàng của Lý Ân lại khiến nàng ấm áp và an lòng mà nghe theo...
Sau khi Lý Ân và Tiểu Tinh đi khỏi Ái Mỹ trong lòng hờn giận tức tối... Nàng từ mấy năm nay đã quen được Lý Ân cưng chiều chăm sóc... Lý Ân chưa bao giờ bỏ mặc nàng thế này... Ái Mỹ chỉ mới hơn mười tuổi... chưa giải thích được những day dứt trong lòng mình... Nhưng nàng vẫn vì thế mà cảm thấy tổn thương và mất mát... .
Buổi cơm tối hôm đó Ái Mỹ vắng mặt... Lý Ân lo lắng vội vã đi tìm... Lòng nàng cô cùng áy náy, tự trách...
Tính tình Ái Mỹ ngang bướng như vậy lẽ ra nàng không nên sinh khí mà trách cứ... Cũng không nên bỏ mặc Ái Mỹ tới hai canh giờ liên tiếp sau đó... Lẽ ra sau khi đưa Tiểu Tinh tới phòng nàng nêm đi tìm Ái Mỹ mà dỗ ngọt...
Lý Ân lòng rối bời... Cũng không biết nên đi đâu tìm Ái Mỹ...
Ái Mỹ chỉ mới hơn mười tuổi, dù cho con bé có thực sự thông minh hơn người thì cũng chỉ là một đứa nhỏ... võ học cũng chưa tới đâu... trên núi lại đường xá hiểm trở... chẳng may con bé đi đâu mà bị lạc thì tính sao... Lý Ân càng nghĩ càng lo... lệ rơi đầy hai má...
Mộc Điền thấy Lý Ân lo tới bật khóc thì vội an ủi...
- Ân muội đừng lo... Chúng ta sẽ tìm thấy Mỹ Nhi... chắc chắn muội ấy chỉ đi gần đây thôi... Chúng ta chia ra tìm...
Lý Ân gật đầu rồi cùng Mộc Điền chia thành hai hướng đi tìm... Mộc Điền đi ra phía sau núi còn Lý Ân đi về phía con suối nhỏ phía trước mặt... Thường ngày nàng và Ái Mỹ vẫn hay ra đó chơi đùa...
Mọi người trong am rất lo lắng... Tiểu Tinh tự trách lỗi vì mình mà khiến Ái Mỹ bỏ đi... tuy nhiên vị đạo cô lại khá bình tĩnh... bà rất tin Lý Ân sẽ tìm thấy Mỹ Nhi... Và bà đã đúng...
Lúc Lý Ân ra tới bờ suối đã nhận ra ngay cái dáng nhỏ bé của Ái Mỹ đang ngồi co ro bên gốc cây cổ thụ gần đó... Lý Ân vui mừng chạy lại ôm lấy Ái Mỹ run rẫy nói.
- Mỹ Nhi... tìm thấy muội rồi... ta rất lo lắng... tại sao trễ rồi còn không chịu về.
Ái Mỹ khẽ cựa mình muốn thoát khỏi Lý Ân hờn dỗi nói.
- Tỷ tỷ không cần ta nữa, không thương ta nữa... lo lắng cho ta làm gì...
Lý Ân sửng sốt nhìn Ái Mỹ một lúc sau nói.
- Mỹ Nhi... ai nói ta không thương muội nữa, không cần muội nữa...
Ái Mỹ hốc mắt đỏ hoe nói.
- Tỷ tỷ có "Tinh muội" rồi... Không cần Mỹ Nhi nữa... tỷ tỷ giờ chỉ quan tâm Mẫn muội không tâm Mỹ Nhi.
Lý Ân biết Ái Mỹ đang hờn giận nên liền dịu dàng dỗ ngọt.
- Mỹ Nhi ngốc... ai nói tỷ tỷ không quan tâm muội... Trong lòng tỷ tỷ Mỹ Nhi luôn luôn quan trọng nhất, không ai sánh được... Mỹ Nhi không vui tỷ tỷ rất đau lòng... Mỹ Nhi bỏ ăn tỷ tỷ cũng không muốn ăn... Không thấy Mỹ Nhi tỷ tỷ sẽ rất nhớ... .
Ái Mỹ đang hờn dỗi nhưng nghe Lý Ân nói những lời đó cũng thấy rất vui vẻ... ấm ức cũng tiêu tán đi hết... lại òa khóc trong lòng Lý Ân mà nói.
- Tỷ tỷ... muội rất sợ... tỷ đừng ghét bỏ muội, đừng bỏ mặc muội...
- Sẽ không... .
Lý Ân vỗ nhẹ bờ vai nhỏ bé của Ái Mỹ...
- Tỷ hứa đi... . cả đời cũng không được bỏ mặc hay dời xa muội...
Lý Ân khẽ cười gật đầu hứa.
- Ta hứa... cả đời không dời bỏ Mỹ Nhi...
Ái Mỹ giờ mới vui vẻ trở lại... Lý Ân đỡ Ái Mỹ dậy rồi dùng dắt ra bờ suối giúp Ái Mỹ rửa mặt.Sau đó dắt về am...
Lúc Lý Ân và Ái Mỹ trở về mọi người mới thở phào nhẹ nhõm... Nhất là Tiểu Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro