Chap 2: Mỹ Nhi... Đừng sợ
Về tới núi trời đã tối hẳn... Trên núi còn một vài đứa trẻ nữa mà đạo cô mang về nuôi dạy...
Thấy đạo cô và Lý Ân trở về chúng liền chạy ra đón...
Mộc Điền là đại sư huynh, là đứa trẻ đầu tiên đạo cô mang về nuôi... Đây là một đứa trẻ hiền lành thật thà và rất nghĩa hiệp... Lý Ân là đứa trẻ thứ hai đạo cô nhận nuôi và cũng là nhị sư tỷ ở đây... Trái với Mộc Điền thì Lý Ân rất kiệm lời... trầm lặng và khó nắm bắt... nhưng là đứa trẻ rất thông minh... đạo cô chỉ một Lý Ân có thể hiểu tới hai hoặc ba lần...
Đám nhỏ sau khi chào đạo cô và Lý Ân mới phát hiện ra tiểu hài tử lạ mặt đang nép sau lưng Lý Ân... dĩ nhiên chúng đều biết đứa trẻ này vì sao lại xuất hiện ở đây... Hẳn là cũng có một số mệnh không may mắn...
Lúc mấy đứa nhỏ định chạy lại gần làm quen thì hài tử này toàn thân run rẫy tay ôm chặt lấy người Lý Ân... tuy nhiên nó không hề khóc... kể từ khi Lý Ân nắm tay nó thì nó không hề khóc nữa...
Lý Ân thấy hài tử bỗng nhiên sợ hãi như thế liền ôm nó vào lòng dỗ ngọt...
- Đừng sợ... đừng sợ... Đã có ta...
Đứa nhỏ trong lòng Lý Ân vẫn run rẫy không ngừng... vị đạo cô liền nói...
- Từ nay hài tử này sẽ là tiểu sư muội của các con... Hãy chăm sóc và yêu thương tiểu sư muội...
Nói xong bà lại quay sang nhìn tiểu hài tử vẫn đang nép trong lòng Lý Ân một chút rồi nói tiếp...
- Hoàng Ái Mỹ... từ nay con sẽ mang cái tên này...
Lý Ân nhìn sư phụ rồi lại nhìn tiểu hài tử... Không hiểu sao lại thấy cái tên Ái Mỹ thật rất hay... Lý Ân mỉm cười nói với hài tử...
- Tiểu muội muội... từ nay ta sẽ gọi muội là Mỹ Nhi.
Đạo cô quay sang Lý Ân nói.
- Ân Nhi... con đưa Mỹ Nhi đi tắm rồi thay y phục cho nó...
Lý Ân dạ nhẹ rồi lại quay sang Ái Mỹ dỗ ngọt.
- Mỹ Nhi... chúng ta đi tắm...
Ái Mỹ khẽ run rẫy phản kháng... lúc này trừ khi được Lý Ân ôm trong lòng thì nó luôn thấy sợ hãi... Lý Ân vẫn hết sức nhẫn nại và dịu dàng dỗ ngọt Ái Mỹ.
- Mỹ Nhi... đừng sợ... ta sẽ luôn ở bên cạnh muội...
Ái Mỹ im lặng một lúc mới chịu theo Lý Ân đi tắm...
Sau khi tắm rửa và thay y phục xong Lý Ân dắt Ái Mỹ đi ăn cơm... Mọi người đã có mặt đông đủ... Chỗ ngồi thường ngày của Lý Ân là ngay cạnh Mộc Điền, nhưng hôm nay đành phải chọn chỗ khác vì Ái Mỹ nhất quyết không chịu buông tay Lý Ân một khắc nào...
Lý Ân đỡ Ái Mỹ ngồi xuống lại hết sức dịu dàng hỏi.
- Mỹ Nhi... muội muốn ăn gì ta lấy giúp muội...
Từ đầu tới giờ vẫn chỉ mình Lý Ân nói... Chung quy chưa ai nghe Ái Mỹ nói lời nào... Mộc Điền ngồi phía trên âm thầm đánh giá... "Không biết có phải hài tử này bị câm".
Lại thấy Lý Ân phi thường lạ... thường ngày cũng trầm Ân lạnh nhạt nhưng với hài tử này thì dịu dàng ôn nhu vô cùng... thành ra Mộc Điền thấy có chút không vui...
Lý Ân cũng đã quen với chuyện Ái Mỹ im lặng nên dù có hỏi cũng vẫn làm theo ý mình... Gắp cho Ái Mỹ một miếng thịt rồi nói...
- Mỹ Nhi... ăn một chút...
Ái Mỹ một tay vẫn nắm tay Lý Ân không hề đã động tới đồ ăn... Lý Ân khẽ thở dài liền nói.
- Vậy để ta giúp muội...
Lý Ân dùng muỗng xúc ít cơm đưa lên miệng Ái Mỹ nói nhỏ.
- Mỹ Nhi... ăn một chút... Nghe lời ta... ăn một chút... .
Thấy Ái Mỹ không có ý muốn ăn Lý Ân liền nói.
- Muội không ăn ta không thương muội nữa...
Đôi mắt vô hồn của Ái Mỹ lập tức lay động... bàn tay trong tay Lý Ân run lên... Lý Ân đau lòng hối hận về câu nói của mình liền dịu dàng dỗ ngọt.
- Mỹ Nhi... ta không làm thế... ta sẽ không làm như thế... xin lỗi muội...
Lúc này bàn tay nhỏ bé của Ái Mỹ mới thôi run rẫy... Nhưng bất ngờ là nó lại chịu mở miệng cho Lý Ân đút cơm...
Vị đạo cô cũng thầm kinh ngạc với phản ứng của Ái Mỹ nhưng cũng không sao giải thích nổi... Chỉ linh cảm rằng giữa Lý Ân và Ái Mỹ có một mối nhân duyên nào đó rất thâm sâu...
Cuối cùng cũng dỗ được Ái Mỹ ăn xong chén cơm... Lý Ân tự mình ăn một chén rồi dắt Ái Mỹ về phòng...
Vốn là Lý Ân ở chung phòng với Tiểu Vi... nhưng vị đạo cô thấy Ái Mỹ không chịu dời Lý Ân nửa bước nên đã kêu Tiểu Vi chuyển qua phòng khác để Lý Ân và Ái Mỹ ở chung một phòng... .
Lý Ân giúp Ái Mỹ cởi giầy và áo ngòai rồi nói.
- Mỹ Nhi... .Mệt lắm phải không... Ngủ sớm một chút...
Ái Mỹ ngoan ngoãn nằm xuống giường nhưng đôi mắt vẫn nhìn Lý Ân chăm chú... Lý Ân cười hiền rồi nói.
- Ngoan... buông tay để tỷ tỷ tắt đèn...
Ái Mỹ không những không buông mà còn có vẻ hoảng sợ tột cùng... Lý Ân đành nói.
- Được rồi tỷ tỷ không tắt nữa... .Mỹ Nhi ngoan... ngủ đi...
Lý Ân nằm xuống cạnh Ái Mỹ xoay người ôm nó vào lòng... Cảm thấy Mỹ Nhi thực sự rất đáng thương... một đứa nhỏ như vậy mà phải chịu một số phận bi thảm... tận mắt chứng kiến gia đình bị thảm sát... có lẽ đây là lý do Lý Ân luôn mềm mỏng và kiên trì với nó...
Trong vòng tay của Lý Ân cuối cùng Ái Mỹ cũng ngủ được... Khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng nét kinh hoảng đã dần tan đi... Khuôn mặt xinh xắn mỹ lệ... chân mày thanh tú... mũi cao môi hồng... .lớn lên chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân khiến vạn người điên đảo...
Nhìn ngắm Ái Mỹ một lúc Lý Ân cũng thiếp đi... Cả ngày cùng Sư phụ bôn ba lại phải dỗ dành tiểu hài tử này nên Lý Ân cũng mệt mỏi không kém...
Đang ngủ đột nhiên cảm nhận được thân hình nhỏ bé trong lòng mình không ngừng run rẫy... cổ họng phát ra những tiếng nấc nghẹn... Lý Ân giật mình thức tỉnh...
Nhìn qua thấy Ái Mỹ đang run rẫy không ngừng... hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tràn đầy lệ... khoé miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh to... chỉ là những tiếng nấc rất nhỏ... nếu không phải là trong không gian yên Ân chắc chắn không thể nghe thấy...
Lý Ân thầm đoán là Ái Mỹ đang mơ ác mộng... có lẽ là mơ thấy cảnh gia đình bị thảm sát... Lý Ân lòng đau xót ôm lấy Ái Mỹ liền dỗ ngọt...
- Mỹ Nhi... đừng sợ... đã có tỷ tỷ... Không sao nữa... sẽ không sao nữa.
Sau vài câu dỗ giành của Lý Ân thì Ái Mỹ cũng tỉnh giấc... toàn thân vẫn còn run rẫy nhưng đã thôi khóc...
- Tỷ tỷ... ta sợ...
Bỗng nhiên Ái Mỹ lên tiếng, giọng yếu ớt... Lý Ân bất ngờ một lúc sau mới nói được... vô cùng dịu dàng.
- Đừng sợ... đã có tỷ tỷ... tỷ tỷ sẽ luôn ở bên muội...
Rất lâu sau đó Ái Mỹ mới ngủ lại được... Lý Ân sau khi chắc Ái Mỹ đã ngủ sâu mới dám cho phép mình được ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro