Chương 1:
....
Một ngày vô vị nữa lại trôi đi. Trên chiếc xe AAA đời mới màu đen huyền đang lao vút trên con phố, X Đ ngồi chiễm chệ đầy oai phong trong bộ vest đen lịch lãm hàng hiệu.
Khuôn mặt cậu lạnh như băng, không một chút gì thứ gọi là cảm xúc đọng trên bờ môi đỏ, đôi mắt màu xanh ngọc hệt như viên Saphire đang lấp lánh, mà có chính vì lẽ này cậu có cái biệt danh là: Boss băng giá. Nhưng đó cũng chẳng là điều khiến cậu mảy may chút bận tâm.
X Đ tốt nghiệp đại học sớm từ năm 16 tuổi, tự hai tay gầy dựng nên sự nghiệp từ một công ty nhỏ và biến nó trở thành một tập đoàn danh giá chỉ vỏn vẹn trong 5 năm.
Với tài năng vốn có và chưa có dịp từng gặp được nhân tài nào trên cơ, X Đ cảm thấy buồn chán cái thế giới xung quanh, chẳng có điều gì khiến cậu cảm thấy nó đáng giá trên đời. Tiền bạc với một người như cậu không thiếu, mọi danh vọng từ những lúc tuổi trẻ một thời hoài bão nay cũng đã đạt được, và đối với thứ mà bao người tôn sùng là tình yêu kia cũng không khác là phù du. Những kẻ xung quanh cậu cũng toàn bậc tiểu tốt chỉ có cái miệng xu nịnh là giỏi, cả trai lẫn gái. X Đ nghĩ chúng không khác gì một món đồ rẻ tiền mà một thiếu gia như cậu chẳng thiết chạm vào, chẳng xứng đáng để cậu phân phát cái tình cảm thiêng liêng ấy.
X Đ đánh tại lái vào con đường lớn của thành phố, vẫn tấp nập như mọi khi nhưng hôm nay đông nghẹt có phần gấp bội. Tiếng kèn xe ỉnh ỏi đến khó chịu cứ chen chút nhau.
X Đ không nói gì, đoạn liếc qua chiếc đồng hồ Rolex bạc, khẽ lắc đầu:
- Trễ rồi...
Mãi 3h sau X Đ mới thoát ra khỏi dòng xe ấy và lái thẳng về nhà.
...
X Đ về tới nhà liền lao vào phòng ngủ, không một chút nghỉ ngơi, bật chiếc máy tính xách tay và cứ thế dán chặc mình vào.chiếc bàn, chẳng buồn nhúc nhích một li.
Tiếng gõ xột xoạt trên bàn phím chiếm trọn cái không gian đầy yên tĩnh. Căn biệt thư to lớn này quả không thích hợp dành cho một người sống, nếu chủ nhân nó không muốn căn nhà của mình trở nên âm u đầy âm khí, tuy nhiên đối với X Đ thì lại là một việc tốt. Bởi ít ra, nó giúp cách li cậu với cái thế bên ngoài kia.
Đồng hồ điểm 12h, tiếng ping pong ngắt quãng sự tâm trung của X Đ. Cậu lại liếc nhìn chiếc đồng hồ vẫn yên vị trên tay, miệng nhẩm thầm.
- Không kịp rồi,... phải đi pha cà phê cho tỉnh ngủ.
Cậu nhích tấm thân nặng trĩu khỏi chiếc ghế, rồi bất chợt, một cơn buồn ngủ ập tới, ào ạt không thể cưỡng lại. X Đ chính bản thân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của mình, nó như thể bị mất kiểm soát hoàn toàn.
Mắt cậu sập lại, nhấn chìm cậu vào màn đêm dịu nhẹ. Tâm trí mờ nhạt dần, loáng thoáng nghe một tiếng nói từ đâu trong cái bóng tối vô thức ấy:
- Ngủ đi...
...
Sáng hôm sau, X Đ choàng tỉnh, với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức .
- Trễ rồi!
Cậu bật tung khỏi giường, lao như điên vào chiếc máy tính đã tắt nguội, khởi động lên và truy cập dữ liệu.
Suốt bao năm qua, lần đầu tiên cảm xúc một lần nữa hiện trên khuôn mặt điển trai của X Đ: hai mắt chữ O với mồm chữ A khoác lớn (OAO). Toàn bộ hồ sơ sổ sách của công ty đã được hoàn thành.
X Đ không khỏi ngạc nhiên:
- Sao lại thế này chứ? Tối qua mình còn đang dở dang nhưng bây giờ... Ay..!
Một sự bất ngờ nữa lại tiếp nối:
- Ai đã thay áo cho mình thế này?
Một mẩu giấy nhỏ đánh vào mắt của X Đ, được kẹp ngay ngắn bên hông chiếc laptop.
" Có bữa sáng. Hâm lại trước khi ăn. Công việc đã giải quyết xong. Chúc mừng sinh nhật .Ký tên: VT"
Chiếc mặt nạ vô cảm của X Đ đã bị gỡ bỏ. Cậu nhíu hai hàng mày đen dài, mặt đầy suy ngẫm bước vào phòng bếp. Hâm lại dĩa thức ăn và li sữa, cậu băt đầu một bữa sáng bình thường, thay cho những bữa sáng qua loa với đủ loại thực phẩm chức năng để không tốn thời gian làm việc.
- VT, ngươi là ai...?
~~~~
- Thưa ngài?
Cô thư ký khẽ lay người X Đ, vốn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ của riêng mình, thậm chí quên mất mình là nhân vật trung tâm của cuộc họp.
- Khuôn mặt trầm tư nhìn thoáng qua thật thu hút, nó như càng tôn lên cái nét quyến rũ lạnh lùng vốn có đến lạ thường. Mọi người xung quanh dường như cũng bị hút mất hồn vào sâu đôi mắt màu Sapphire kia.
Không khí căn phòng ngày càng yên tĩnh. Độ dăm phút sau, X Đ mới chợt tỉnh mà chú ý đến xung quanh. Nét mặt vẫn không thể hiện một chút cảm xúc, vẫn lạnh như băng, giữa bao ánh nhìn đắm đuối. Cậu cất lời:
- Xin lỗi. Hôm nay tâm trạng tôi không được tốt. Cuộc họp tạm dừng ở đây. Sáng mai sẽ bắt đầu lại vào lúc 8h.
Đoạn, vừa dứt lời, X Đ vội xách theo chiếc cặp và áo khoác bước ra khỏi phòng họp. Lấy ra chiếc điện thoại đang nằm trong túi, cậu truy cập vào danh bạ tìm kiếm số điện thoại công ty bảo an. Căn nhà xa hoa của X Đ vốn được thiết kế với một hệ thống bảo mật chắc chắn, duy chỉ có cậu mới có thể ra vào chứ không bất kỳ ai khác, trừ khi cậu cho phép.
Chiếc chìa khóa cho phép cái quyền ấy chỉ có một chìa độc nhất mà X Đ luôn giữ bên mình. Bên cạnh đó, giả sử một điều không thể là chiếc chìa khóa bị mất, ai muốn vào căn nhà này cũng phải vượt qua hệ thống quét vân tay và giọng nói.
- Kính chào ngài X Đ, ngài có gì muốn phân phó sao ?
- Một giọng nói đầy vui vẻ phát ra ở bên kia đầu máy.
- Hôm qua nhà tôi bị đột nhập.
Giọng X Đ lạnh lùng đáp lời người nhân viên trực máy.
Giọng của người thanh niên liền thoát lên một sự hốt hoảng như cố kiềm nén.
- Thưa không thể nào, hệ thống an ninh của ngài vô cùng an toàn, không thể nào có sự đột nhập bất hợp pháp được ạ.
- Tôi tận mắt thấy có dấu vết đột nhập vào căn hộ của mình. Yêu cầu bên cậu điều người kiểm tra.
Con từ cuối vừa mới thành tiếng, X Đ liền dập máy, loáng thoáng vẫn có tiếng "xin lỗi" phát ra ở đầu máy.
X Đ, không một phút chần chừ, vội bước vào văn phòng của mình, tiếp tục chuẩn bị công việc cho buổi họp còn dang dở vào ngày mai.
...
*Reng reng*
- Alo?
- Kính thưa ngài, nhân viên của chúng tôi vừa kiểm tra hệ thống căn hộ của ngài, thì không phát hiện thấy có dấu hiệu đột nhập ạ.
Thanh điệu trong chất giọng của X Đ có sự biến đổi.
- Không thể...
Người bên kia có lẽ không nghe thấy, tiếp tục hoàn thành nốt câu nói của mình.
- Trên bộ nhớ ghi chép, thì ngài vào nhà lúc 9h11 phút tối ...
X Đ im lặng không cất nên lời. Hai hàng mi đen trên vừng trán nhíu lại, mắt cậu nhắm nghiền.
- Chẳng lẽ mình nhầm sao? Có thể hôm qua mình mệt quá trí nhớ trì trệ đi, và quên mất vài chuyện. Đúng chắn lại vậy ..
Nhưng lời suy đoán của X Đ đã trở nên vô nghĩa.
- ... và vào lúc... 11h46p... alo thưa ngài?
Một cảm xúc bỗng trỗi lên trong thâm tâm X Đ lúc bấy giờ. Bao câu hỏi bỗng nhiên cứ xô lấn nhau mà ập tới đòi lời giải đáp, khiến tiếng nói kia mờ dần đi rồi tắt ngẩm.
- Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Mình đang nằm mơ, gặp ma sao? Vô lý!
Một tờ giấy note bay vào ánh mắt của cậu, ngay khi cậu vừa dựa vào ghế và ngước nhìn lên trần nhà: nó được dán như cố ý chỉ để cậu nhìn thấy.
X Đ loay hoay tìm cách gỡ tờ giấy xuống. Vẫn dòng chữ nắn nót ấy vào buổi sáng hôm nay, nó ghi:
"Xin chào giữ gìn sức khỏe nhé. Yêu cậu nhiều - VT"
X Đ vò nát tờ giấy và ném gọn vào sọt rác. Đôi mắt màu xanh cậu bỗng nhìn xa xăm vào đâu đó căn phòng riêng này, một sự bâng khuân không dứt càng xoáy sây vào đấy.
- VT, người là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro