Chương 53
Đi nhanh : /101 GO
Like ủng hộ :
Chương 71: Chương 53.1: Quần Phương Tranh Hương
Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Trước cửa Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ lạnh nhạt nhìn về phía Hoa Lôi và Vân Thị, nói ra từng chữ một: “Hôm nay đây là một lần cuối cùng, về sau nếu lại có người đối với ta không khách khí, ta tất hồi báo cho nàng gấp trăm lần nghìn lần, đừng hy vọng lại dùng khẩu khí đáng thương cầu xin ta tha thứ cho, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
Nàng nói xong xoay người lạnh lùng hạ lệnh: “Tốt lắm, đều đi thôi.”
Hoa Lôi tướng quân sắc mặt u ám, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng rốt cục một câu cũng không nói, xoay người dẫn đám người Vân Thị rời khỏi Khinh Vũ Các.
Huynh muội Hoa Kinh Vũ hai người đi vào Khinh Vũ Các, trong chính sảnh, Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hoa Thiên Tầm: “Thực xin lỗi, Thiên Tầm ca.”
Nàng cuối cùng cũng buông tha cho Vân Ương Ương, bởi vì nàng nhớ lại tối hôm nay quý phủ có không ít khách nhân, hơn nữa Thiên Tầm ca vừa được hoàng thượng tứ phong làm Thiếu tướng quân, nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Thiên Tầm ca rất bất lợi.
Hoa Thiên Tầm ôn nhu nhìn Hoa Kinh Vũ, khóe môi là ý cười nhu hòa, mặc kệ Vũ Nhi làm cái gì, hắn cũng sẽ không tức giận đối với nàng, hơn nữa hắn cũng hiểu mục đích khi Vũ Nhi làm như vậy: “Vũ Nhi, không có việc gì.”
Hoa Thiên Tầm nhìn mặt Hoa Kinh Vũ, đột nhiên nghĩ tới một việc, dịu dàng nói: “Vũ Nhi, ca ca muốn nói cho muội biết một sự kiện, kỳ thật muội sở dĩ đen, không phải bởi vì trời sinh mặt đen, mà là bởi vì muội trúng một loại độc dược khiến cho người ta biến thành đen, cho nên mới biến thành đen tuyền, ca ca lần này quay lại kinh, đặc biệt nói cho ngươi biết việc này.”
Hoa Thiên Tầm lấy ra một viên giải dược, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi là một tiểu mỹ nhân thiên sinh lệ chất, mới không phải kẻ quái dị đúng không?”
Hoa Kinh Vũ rất là kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Hoa Thiên Tầm cũng biết chuyện nàng bị trúng độc, trả lại cho dung nhan vốn có.
“Ca ca, ta đã sớm biết được ta trúng độc, cho nên mới biến thành đen, bất quá ta tạm thời còn không muốn giải loại độc chất này.”
“Vì sao?”
Hoa Thiên Tầm rất kinh ngạc, cho tới nay Vũ Nhi thống khổ nhất chính là da đen của nàng, nàng vì che đậy làn da đen xấu xí này, mỗi ngày đều liều mạng bôi phấn, khiến cho khuôn mặt của nàng càng phát ra khó coi.
Hắc bạch phân minh. Nhưng mà hiện tại nàng thế nhưng nói không muốn giải, vì sao chứ? Vẻ mặt Hoa Thiên Tầm khó hiểu, Hoa Kinh Vũ ý cười rực rỡ mở miệng: “Ca ca, nếu ta giải được độc này, khôi phục bộ dáng vốn có, hiện tại ngươi lại lên làm Thiếu tướng quân, như vậy Thái tử điện hạ nhất định sẽ thú ta.”
“Chẳng lẽ Vũ Nhi không muốn gả cho Thái tử điện hạ sao?” Hoa Thiên Tầm lại kinh ngạc một lúc, trước kia Vũ Nhi nhưng mà muốn gả cho Thái tử, nàng còn nói nếu nàng gả cho Thái tử, về sau sẽ trở thành nữ nhân cao quý nhất ở Yến Vân quốc, hiện tại nàng ngay cả Thái tử cũng không muốn gả cho, không nghĩ tới lúc này đây quay lại kinh, Vũ Nhi ngược lại thay đổi rất nhiều.
Bất quá phần chuyển biến này, khiến cho Hoa Thiên Tầm Tầm cao hứng, Hoa Thiên Tầm cũng không đồng ý Hoa Kinh Vũ gả cho Thái tử điện hạ, Nam Cung Nguyên Huy thật sự không xứng với muội muội như hoa như ngọc của hắn.
“Được, muội đã không muốn gả vậy thì không lấy chồng, muội không muốn gả cho Thái tử điện hạ, Thiên Tầm ca giúp muội,” Hoa Thiên Tầm hơi hơi nhíu mày, suy tư phải làm sao khiến cho Thái tử điện hạ lui hôn sự này.
Bất quá Hoa Kinh Vũ cũng không muốn cho Hoa Thiên Tầm chộn rộn vào trong đó, trước mắt Hoa Thiên Tầm chính là trung dũng thiếu tướng quân của Yến Vân quốc, hoàng thượng chính là coi trọng hắn, nếu lúc này hắn xảy ra chuyện gì, dễ dàng khiến cho người hữu tâm bắt lấy nhược điểm, nói hắn được được chiều sinh kiêu, điều này thập phần bất lợi cho hắn.
Bởi vì hắn là người nàng để ý, cho nên nàng không thể để cho hắn đã bị một chút liên lụy nào: “Thiên Tầm ca, ta có biện pháp hồi hôn sự này, cho nên ngươi cái gì cũng không cần làm.”
“Muội có biện pháp?” Hoa Thiên Tầm có chút hoài nghi, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cười híp mắt mở miệng: “Giữ bí mật, bất quá ta thật sự có biện pháp giải quyết chuyện này, ngươi cứ yên tâm là được.”
Giờ khắc này tươi cười của nàng, đã tràn ngập là nữ hài tử xinh đẹp ôn nhu, vẻ mặt Hoa Thiên Tầm đối với nàng rất bất đắc dĩ.
Ngoài cửa có tiếng bước chân đi đến, Hoa Uyên từ bên ngoài đi tới, cung kính bẩm báo: “Thiếu tướng quân, phía trước khách nhân lục tục đều đến.”
“Được,” Hoa Thiên Tầm đứng lên, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, đêm nay phía trước thiết yến đãi khách, muội thu thập một phen, sau đó đến phía trước chơi đùa đi, về sau không cần sợ bất luận kẻ nào nữa.”
“Ta đã biết, ngươi đi đi,” Hoa Kinh Vũ cười phất tay, Hoa Thiên Tầm cuối cùng dẫn thủ hạ đi ra ngoài, hắn vừa ly khai trong chốc lát, ngoài cửa, một đạo thân ảnh hấp tấp chạy vội tiến vào, chính là Tiểu Chiêu muội tử, Tiểu Chiêu muội tử vừa tiến đến không thấy được Hoa Thiên Tầm, không khỏi vẻ mặt thất vọng, đặt mông ngồi ở bên cạnh Hoa Kinh Vũ, bất mãn bĩu môi: “Mệt người ta suy nghĩ cả buổi, không nghĩ tới thế nhưng không thấy ca ca, người ta rất đau lòng a, rất khổ sở a.”
Tiểu Chiêu muội tử vô cùng đau đớn, làm như rất đúng, càu nhàu với Hoa Kinh Vũ về sự đau lòng của mình, nàng vừa nói một bên thuận tay đón chén trà bên cạnh uống một ngụm trà.
Hoa Kinh Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn chén trà trên tay nàng, Tiểu Chiêu muội tử vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Làm sao?”
“Đó là chén trà của Thiên Tầm ca.” Hoa Kinh Vũ chỉ chỉ chén trà trong tay Tiểu Chiêu muội tử nói.
Vốn tưởng rằng Tiểu Chiêu muội tử biết sẽ lập tức ném chén trà kia xuống, ai biết nha đầu kia thế nhưng tiếp tục bưng chén trà lên uống tiếp, giống như âu yếm bảo bối vậy, chặt chẽ cầm, sau đó vẻ mặt si mê hỏi Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, ngươi nói điều này có tính là gián tiếp hôn môi không? Thật hạnh phúc nha.”
Nhìn vẻ mặt nàng si mê muốn té xỉu, tròng mắt của Hoa Kinh Vũ thiếu chút nữa muốn rơi ra đến nơi, như thế cũng có thể a, có thể khoa trương như vậy ư?
Tiểu Chiêu muội tử đang chìm đắm trong hạnh phúc giống như tiểu Cẩu đối với trong chén trà nơi nào nghe ra, một bên nghe thấy một bên phát biểu ngôn luận: “Thơm quá a, Thiên Tầm ca ca uống qua, chén trà thật sự thơm quá a, chén trà này ta muốn, về sau ta muốn vĩnh viễn cất giữ nó.”
Tên gia hỏa này thế nhưng thật sự muốn đem chén trà giấu vào trong lòng, Hoa Kinh Vũ có chút đau đầu, nhanh chóng nhắc nhở nàng: “Tiểu Chiêu, chén trà kia còn chưa có rửa sạch phải không?”
Tiểu Chiêu muội tử nổi giận rồi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vũ Nhi a, ta nói ngươi là khờ a, hay là ngốc a, đây là chén trà Thiên Tầm ca ca uống qua, rửa sạch còn có hơi thở của hắn sao? Còn có hương vị cửa hắn sao?”
“Được, ngươi thu đi, thu đi,” Tiểu Chiêu muội tử hoàn toàn đả bại Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ ở trong lòng khinh bỉ nàng, xem thử ngươi thu hay không thu.
Bất quá xem Tiểu Chiêu tựa hồ thật sự rất thích ca ca của nàng, Hoa Kinh Vũ không khỏi nổi lên hứng thú: “Tiểu Chiêu, ngươi thật sự thích ca ca của ta sao? Sẽ không thích giống như Hách Liên như vậy chứ.”
Lúc trước nàng nhìn ra được Tiểu Chiêu cũng rất thích Hách Liên, một bộ bộ dáng muốn sống muốn chết, nhưng mà tên gia hỏa này phản bội quá nhanh, ca ca của nàng sẽ không giống người bị nàng ta từ bỏ nhanh như vậy chứ, Tiểu Chiêu nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, không khỏi giận trợn tròn mắt, trên gương mặt phấn nộn xuất hiện một mảnh màu hồng, tức giận kêu lên: “Vũ Nhi, cái gì gọi là sẽ không thích giống như Hách Liên như vậy chứ, ta thích Hách Liên là thật tâm thực lòng, nhưng mà hắn không thích ta, Ta không muốn gây ra rắc rối cho hắn, ngươi biết không? Điều này không thể gọi là thay đổi không thích nữa, cái này gọi là thành toàn, ngươi hiểu hay không a?”
Tiểu Chiêu bắt lấy cánh tay Hoa Kinh Vũ lắc lắc, lắc đến nỗi nàng đầu váng mắt hoa, nhanh chóng gật đầu: “Ta biết được, ngươi đừng lay nữa, còn lay nữa ta sẽ hôn mê.”
Tiểu Chiêu mới buông tha nàng, sau đó lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Những người mà ta từng thích qua, đều là thiệt tình thực thích, nhưng khi ta biết được bọn họ không thích ta, ta không có dây dưa với bọn họ, ta chỉ là thành toàn bọn họ, cũng chúc phúc cho bọn họ, ta làm như vậy là sai lầm rồi sao? Nếu ngày sau ta biết được ca ca ngươi không thích ta, ta sẽ lựa chọn thành toàn cho hắn, sẽ không dây dưa với hắn.”
Lúc nói xong câu cuối cùng, Tiểu Chiêu muội tử luôn luôn sáng sủa có chút trầm thấp, nằm úp sấp trên bàn, cô đơn nói: “Mỗi một lần thích một người, ta đều tự nói với mình, đây là chân mạng thiên tử đích thực của ta, đây là một người cuối cùng, hắn nhất định sẽ thích ta, ta cũng thích hắn, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, thẳng đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng mà cuối cùng luôn là tự ta một mình đa tình, ngươi có biết ta có bao nhiêu buồn khổ không?”
Tiểu Chiêu thở dài một hơi thật mạnh, vẻ mặt sầu khổ, cái đó và dĩ vãng của nàng một chút cũng không giống.
Thì ra nàng là người cũng có tâm tư như vậy, Hoa Kinh Vũ thật đúng là không có thói quen, đưa tay kéo Tiểu Chiêu đứng lên: “Tốt lắm, đừng đa sầu đa cảm, ngươi hoạt bát một chút thì tốt hơn, đa sầu đa cảm nữa, ta tuyệt không có thói quen, ta nghĩ ca ca ta nhất định cũng sẽ thích ngươi, bởi vì ngươi đáng yêu lại hoạt bát như vậy, đúng dịp có thể bồi hắn.”
Lời nói của Hoa Kinh Vũ vừa rơi xuống, mắt của Tiểu Chiêu muội tử sáng rực lên, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, sức hấp dẫn của Tiểu Chiêu ta, từ trước đến nay không ai có thể địch nổi.”
“Vâng, vâng,” Hoa Kinh Vũ liên tục gật đầu, ngoài cửa một đạo ánh sáng trắng chợt lóe lên, tiến vào lao thẳng tới hướng trên người Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ biết là Tiểu Bạch, đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch, Nhan Băng cũng đi đến.
“Tiểu thư, yến hội sắp bắt đầu, chúng ta có phải sang đó hay không?”
“Ừ, ta đi đổi bộ quần áo, sau đó chúng ta cùng đi.” Đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính thức tham dự yến hội ở Hoa gia, đêm nay là một mở đầu, Hoa Kinh Vũ thay đổi một bộ xiêm y có vẻ chính thức, thu thập chỉnh tề, dẫn đám người Nhan Băng và Tiểu Chiêu cùng đi sang, mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy một bà tử vội vàng tiêu sái chạy lại đây bẩm báo: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ đã tới, đang ở trong chính sảnh chờ người.”
Mi của Hoa Kinh Vũ nháy lên, sắc mặt có chút khó coi, nhớ tới chuyện lần trước Nam Cung Nguyên Huy ở nơi giao dịch dược liệu mắng to nàng và Hách Liên Hiên là gian phu dâm phụ, đối với người nam nhân này, nàng chán ghét nói không nên lời: “Hắn tới làm cái gì?”
“Nô tỳ không biết, Thái tử điện hạ nói, nếu tiểu thư không gặp hắn, hắn sẽ không đi.”
Trong mắt Hoa Kinh Vũ hiện lên hàn ý mãnh liệt, xoay người đi về hướng chính sảnh của Khinh Vũ Các, nàng ngược lại muốn nhìn xem vào lúc này, Nam Cung Nguyên Huy đến Hoa phủ làm cái gì, chẳng lẽ còn tưởng tượng dễ dàng khi dễ nàng giống như trước kia hay sao, hiện tại chỉ sợ không có khả năng, nếu để cho Hoa Thiên Tầm biết được Thái tử điện hạ lần nữa khi dễ nàng, chỉ sợ sẽ cùng Thái tử điện hạ đương trường trở mặt.
Đoàn người một đường đi vềp phía chính sảnh của Khinh Vũ Các, trong chính sảnh một nam tử ung dung tao nhã đang ngồi, người này chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại đây, liền nhìn thấy sắc mặt Hoa Kinh Vũ không tốt từ bên ngoài đi đến.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy hơi hơi nhíu mày quay lại, cẩn thận đánh giá, phát hiện Hoa Kinh Vũ cũng không phải khó coi như vậy, ngoại trừ đen một chút, kỳ thật nàng cũng không kém, vóc người đẹp, khuôn mặt cũng rất không tệ, trải qua ép buộc gầy đây, Thái tử cũng biết nữ nhân này xác định vững chắc là Đông cung Thái tử phi của hắn, trong lòng hắn cũng tiếp nhận chuyện như vậy rồi.
“Không biết Thái tử điện hạ đến đây làm gì?” Hoa Kinh Vũ lạnh lùng mở miệng, lập tức đi qua một bên ngồi xuống, Tiểu Chiêu ngồi ở cạnh nàng, Nhan Băng nhanh chóng động thủ thay hai người các nàng châm trà.
Nam Cung Nguyên Huy biết được Hoa Kinh Vũ đang tức giận, hiếm khi không có so đo, thản nhiên mở miệng: “Bổn cung lại đây thăm ngươi, không bao lâu nữa người sẽ được gả vào phủ Đông Cung Thái tử, hai người chúng ta cũng không thể lúc nào cũng chọi gay gắt, bổn cung cảm thấy chúng ta hẳn là hảo hảo ở chung.”
Hoa Kinh Vũ giống nghe thấy đều gì buồn cười lắm, nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyên Huy, trực tiếp không khách khí nói: “Điện hạ, ngày hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?”
Bằng không người luôn xem nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Thái tử điện hạ, thế nào lại thay đổi như vậy, Nam Cung Nguyên Huy bởi vì Hoa Kinh Vũ châm chọc, sắc mặt có chút khó coi, bất quá rất nhanh tiếp tục kiềm chế.
Hoa Kinh Vũ bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận vì sao Nam Cung Nguyên Huy lại chạy đến đây đối tốt với nàng vậy? Bởi vì Hoa Thiên Tầm, trước mắt thiếu niên Hoa Thiên Tầm, chính là khách quý của Yến Vân quốc, hoàng thượng rất trọng dụng hắn, vào lúc này, Thái tử vô luận như thế nào cũng không muốn cùng hắn huyên náo đến không thoải mái, cho nên Thái tử điện hạ mới có thể tới nơi này.
Nam Cung Nguyên Huy trên mặt rất nhanh hiện ra ý cười, ôn nhu mở miệng: “Lần trước là bổn cung hồ đồ, thế nhưng lại tin vào lời hồ ngôn loạn ngữ của Hoàng muội, chạy tới trách cứ ngươi, bổn cung lần này tới đây là muốn nói lời xin lỗi với ngươi.”
“Thái tử điện hạ cố tình, ta đảm đương không nổi phần xin lỗi của Thái tử điện hạ, điện hạ mời trở về đi,” Hoa Kinh Vũ tay cầm chén trà, lành lạnh cự tuyệt khách, nàng từ đầu tới đuôi cũng không cho Nam Cung Nguyên Huy một chút sắc mặt tốt.
Nam Cung Nguyên Huy thân là Đông cung thái tử gia, khi nào thì gặp được đối đãi như vậy, hơn nữa nữ nhân này thế nhưng dám cả gan ở trên người hắn động tay động chân, sắc mặt Thái tử càng phát ra âm u lạnh lẽo, chỉ là vừa nghĩ tới Hoa Thiên Tầm sau lưng Hoa Kinh Vũ, hắn lại cắn răng nhịn xuống, trước mắt tuy rằng hắn cao quý vì cái danh Đông cung Thái tử, nhưng mà hắn biết được bọn đệ đệ của hắn, luôn nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế, hận không thể bắt hắn kéo xuống nước, loại thời điểm này, hắn đương nhiên không thể xảy ra sai sót cho người khác nắm lấy yếu điểm.
Nam Cung Nguyên Huy suy nghĩ cẩn thận tầng để ý này, cũng không cùng Hoa Kinh Vũ tức giận nữa, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, khuôn mặt hắn càng phát ra dịu dàng trắng noãn như ngọc, thanh âm trầm thấp lại vang lên:
“Vũ Nhi, trước kia bổn cung có chút hồ đồ, ngươi đừng tức giận, về sau chúng ta sẽ là vợ chồng,” hắn nói xong sải bước bước ra ngoài, ngoài cửa vài tên thủ hạ đi theo phía sau hắn một đường rời khỏi Khinh Vũ Các.
Trong chính sảnh Khinh Vũ Các, Nhan Băng nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà mình, vẻ mặt kinh hãi: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ thế nhưng chạy tới đây giải thích với ngươi, ngươi nói điều này mặt trời có phải mọc từ phía tây hay không?”
Hoa Kinh Vũ hừ lạnh một tiếng, buông chén trà trong tay: “Ngươi cho là hắn thật muốn đến xin lỗi với ta sao? Chẳng qua là hắn không nghĩ chọc giận Thiên Tầm ca, hắn muốn mượn sức Thiên Tầm ca, đương nhiên không giống như dĩ vãng cứ luôn nhắm vào ta nữa.”
Trong chính sảnh, Tư Đồ Tiểu Chiêu tay chống má thở dài: “Trong hoàng thất, không có một người nào, không có một cái gì là không có mưu tính, thật không biết bọn họ tiếp tục sống như vậy có mệt hay không?”
Hoa Kinh Vũ khì khì một tiếng nở nụ cười, đưa tay túm Tiểu Chiêu đứng dậy: “Đi thôi, yến hội không sai biệt lắm muốn bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi đến yến hội chơi đùa, được không?”
“Được, đi.” Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Nhan Băng ôm lấy Tiểu Bạch đi theo phía sau các nàng một đường ra khỏi Khinh Vũ Các.
Đi nhanh : /101 GO
Like ủng hộ :
Chương 72: Chương 53.2: Quần Phương Tranh Hương
Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Đêm nay phủ hộ quốc tướng quân, náo nhiệt dị thường, so với lần trước Hoa Lôi tướng quân khải hoàn quay về còn muốn náo nhiệt hơn, bởi vì Hoa Thiên Tầm tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ không giới hạn, trong kinh thành không ít đại gia tộc, đều muốn ôm đùi theo Hoa gia, cho nên tối hôm nay các thiên kim tiểu thư quý tộc đều đến đây, phủ hộ quốc tướng quân dùng hậu viện đông phủ để chiêu đãi các vị tiểu thư, sắc màu rực rỡ, náo nhiệt dị thường.
Hoa Kinh Vũ và đám người Tiểu Chiêu mới ra khỏi Khinh Vũ Các, liền loáng thoáng nghe được từ phương hướng đông phủ truyền đến tiếng động huyên náo, các nàng mới vừa đi ra ngoài không xa, nghênh diện nhìn thấy Hoa Thanh Phong dẫn theo hai tiểu nha hoàn đi đến, Hoa Thanh Phong vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ và Tiểu Chiêu, trước hết cao hứng tiếp đón: “Hai người các ngươi đã tới, ta đang muốn cho người đi gọi các ngươi đấy! Tối hôm nay thật đúng là náo nhiệt phải không?”
Mặt mày Hoa Thanh Phong hớn hở mà nói, sau đó vẻ mặt thần bí mở miệng: “Biết được vì sao tối hôm nay náo nhiệt như thế không?”
Hoa Kinh Vũ cùng Tiểu Chiêu hai người lắc đầu, Hoa Thanh Phong cười ha ha mở miệng: “Bởi vì Thiên Tầm ca thành trung dũng thiếu tướng quân, những nhà quyền quý trong kinh đều muốn kết giao với hắn, không ít người muốn tiểu thư trong nhà gả cho Thiên Tầm ca ca, cho nên đêm nay mới có thể đến nhiều người như vậy.”
Hoa Thanh Phong nói xong, sắc mặt Tiểu Chiêu tối sầm, bất mãn hết sức kháng nghị: “Như vậy sao được, Thiên Tầm ca ca là của ta, người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm.”
Một đồ vật của ai cũng đừng nghĩ chạm vào của Tiểu Chiêu, Hoa Kinh Vũ đã sớm thành thói quen lời của nàng, Hoa Thanh Phong ngược lại có chút sợ hãi, nhìn Tiểu Chiêu: “Không thể nào, ngươi thích Thiên Tầm ca, ngươi không phải thích Hách Liên Hiên sao?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, chuyện của Hách Liên đã qua, hiện tại người trong lòng ta là Thiên Tầm ca ca, nếu ai dám tranh cùng ta, ta sẽ không tha cho nàng.”
Tiểu Chiêu vừa nói xong, giành trước đi từng bước về hướng đông phủ, rất có ai nếu nhìn thấy bộ dáng hung ác lúc này của nàng sẽ bị dọa cho hoảng sợ, phía sau Hoa Thanh Phong tiến đến bên cạnh Hoa Kinh Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu nha đầu này lại bị trúng gió gì vậy?”
Hoa Kinh Vũ nhún vai, nhíu cao mày vẻ mặt không biết nói gì hơn: “Nàng lại thay đổi chuyện yêu thích người ta, trước mắt người trong lòng nàng là Thiên Tầm ca, không biết việc yêu thích này của nàng có thể kiên trì trong bao lâu.”
Hai nữ nhân nhìn nhau cười, đi theo phía sau Tiểu Chiêu một đường tiến về đông phủ của phủ hộ quốc tướng quân phía trước.
Phủ hộ quốc tướng quân chiếm diện tích rất lớn, được chia làm ba sân, đích tôn cũng chính là đại bá của Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong, Hoa Mộ Tướng quân ở tại phủ phía đông trong viện, xưng là đông phủ, thứ hai tiến vào sân là chỗ ở của một nhà chi thứ hai Hoa Vân, thứ ba tiến vào sân đó là chỗ ở của một nhà Hoa Kinh Vũ.
Mỗi khi Hoa gia có việc tổ chức, đều là tổ chức ở phủ phía đông của phủ Hộ quốc tướng quân, lúc này đây đương nhiên cũng không ngoại lệ, Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong đều tự dẫn theo nha đầu, một đường đi đến yến hội, đoàn người vẫn chưa đi đến nơi tổ chức yến hội, liền bị người ngăn cản đường đi, kẻ ngăn lại đường đi chính là Nhị tiểu thư Hoa gia Hoa Như Yên.
Vẻ mặt Hoa Như Yên bi phẫn nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, thống khổ mở miệng: “Đại tỷ tỷ, tại sao người lại đối xử với ta như thế, tại sao phải tính kế ta, ta là muội muội của ngươi a.”
Khóe môi Hoa Thanh Phong co rút, khinh thường mở miệng: “Ngươi có xem Vũ Nhi là tỷ tỷ của người bao giờ đâu, hiện tại chạy tới xưng tỷ tỷ gọi muội muội, có ý tứ gì?”
Hoa Như Yên quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Thanh Phong: “Hoa Thanh Phong, ngươi cút ngay cho ta, nơi này không có chuyện của ngươi.”
Sắc mặt Hoa Thanh Phong lập tức khó coi, đang muốn nói chuyện, Hoa Kinh Vũ sợ Hoa Thanh Phong chịu thiệt, bởi vì nàng không có nội lực, nếu cùng Hoa Như Yên xảy ra xung đột, khẳng định sẽ chịu thiệt, cho nên kéo Hoa Thanh Phong qua một bên, tự mình nhìn về phía Hoa Như Yên: “Nhị muội muội, ngươi hẳn là nghe nói qua một câu, người làm ra điều gì sẽ nhận lấy quả cái đó, hại người tất sẽ bị người hại, tỷ tỷ khuyên ngươi a, về sau chớ đừng mang lòng hại người, nói không chừng còn nhận được thiện quả.”
“Ngươi?” Hoa Như Yên giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trước mặt Hoa Kinh Vũ thì không có biện pháp, Hoa Kinh Vũ không thèm để ý đến nàng, lập tức dẫn theo Hoa Thanh Phong và đám người Tư Đồ Tiểu Chiêu rời đi, một đường đi thẳng về hướng tổ chức yến hội.
Mắt Hoa Như Yên đỏ bừng nhìn một đống người đi xa, hung hăng cắn răng, Hoa Kinh Vũ, ta sẽ không chịu để yên, còn có ta sẽ không buông tay vị trí Thái tử phi, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng phải gả vào vị trí Thái tử phi, ngươi chờ đó cho ta.
Bênh cạnh Hoa Như Yên, Vân Thị đi ra, sắc mặt đồng dạng khó coi, bởi vì nữ nhi đã xảy ra chuyện như vậy, ngày hôm nay quý phủ tổ chức yến hội, lão gia phân phó nàng và nữ nhi không cho phép tham dự, mẹ con hai người các nàng xem như bị người nhốt đánh vào đáy cốc.
“Yên Nhi.”
“Mẫu thân, ta sẽ không bỏ qua cho nàng.” Hoa Như Yên hung hăng phát tác, dẫn Vân Thị xoay người rời đi.
Hôm nay nơi chiêu đãi nữ tân khách chính là đông phủ Lang Tâm Viên, Lang Tâm Viên có hồ có đình, có hoa có cỏ, lúc này đang là mùa hạ, cạnh hồ thiết yến, thập phần có tình thú, bên bờ hồ không ít người tụ tập chơi đùa cùng một chỗ, hoặc lặng lẽ nói chuyện, hoặc tiến đến cùng nhau đùa giỡn, thập phần náo nhiệt.
Lúc Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong đi qua, thủ vệ nha hoàn trước cửa Lang Tâm Viên liếc mắt một cái liền nhận ra hai vị tiểu thư, đối với Hoa Kinh Vũ, lại không dám khinh thường, ngày hôm nay phu nhân đã ra lệnh, về sau đối với Hoa Kinh Vũ nhất định phải cung kính một chút, nếu lại trêu chọc nàng không vui, sẽ bị phạt đánh, cho nên hiện tại ở Hoa gia, không ai dám bất kính đối với Hoa Kinh Vũ.
“Hai vị tiểu thư đã tới, mời vào,” Tiểu nha hoàn cung kính đem các nàng mời vào, Tiểu Chiêu trước hết đi vào, nàng muốn vào hảo hảo tìm hiểu một chút, người nào dám tranh Thiên Tầm ca ca với nàng, vậy thì phải bước qua cửa ải của nàng, hừ.
Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong hai người vừa đi vào đi, liền nhìn thấy cả vườn giam không được xuân sắc, tùy ý có thể thấy được tiểu thư thiên kiều bá mị, các dạng đều tỉ mỉ, một cái nhăn mày, một nụ cười ai cũng câu hồn người, xem ra trong đám tiểu thư này thật là có không ít người muốn gả cho Hoa Thiên Tầm.
Ngẫm lại cũng đúng, Hoa Thiên Tầm chẳng những là khách quý trong triều, hơn nữa bộ dạng cũng anh tuấn cao lớn, quan trọng nhất là hiện tại bên cạnh hắn một nữ nhân cũng không có, ngay cả một người thị thiếp cũng không, nam nhân tốt như thế tại Yến Vân quốc thật đúng là quá hiếm thấy, cho nên những tiểu thư quyền quý này muốn hắn cũng là bình thường, Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong vừa xuất hiện, liền có người chạy đến tiếp đón các nàng.
“Kinh Vũ tỷ tỷ, Thanh Phong muội muội, các ngươi đã tới?”
Người nói chuyện, chính là nữ nhi của Đại bá Hoa Kinh Vũ – Hoa Mạo, quả nhiên xinh đẹp hơn người, không chỉ như thế, võ công của Hoa Mạo rất không tệ, nghe nói bây giờ nàng đã đạt đến nội lực cấp năm, chỉ tiếc nàng tâm cao khí ngạo, hiện tại đã mười bảy tuổi, thế nhưng còn chưa nghị thân, điều này làm cho Hoa Mộ Tướng quân và phu nhân rất buồn rầu.
Bên cạnh Hoa Mạo là muội muội của nàng, Hoa Nguyệt, cũng là nữ nhi của Hoa Mộ Tướng quân, dáng người Hoa Nguyệt nhỏ xinh khéo léo, thập phần chọc người trìu mến, võ công của Hoa Nguyệt cũng rất không tệ, một đôi Hoa tỷ muội có thể nói là hổ nữ tướng môn, thân thủ đều rất lợi hại. Bình thường hai người này và Hoa Kinh Vũ không thể nói rõ cảm tình được, nhưng cũng không thể nói là quan hệ xấu, hai người các nàng rất ít khi xuất hiện một chỗ cùng nhau.
Cho nên Hoa Kinh Vũ đối với Hoa Mạo và Hoa Nguyệt hai người cũng rất khách khí, hơi hơi gật đầu: “Ừ, nghe nói bên này rất náo nhiệt, liền lại đây chơi đùa.”
“Tiến vào ngồi đi,” Hoa Mạo đem hai người đón vào, Lang Tâm Viên không ít người chú ý tới hai người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong, trong đó có người nhanh chóng đứng lên, chại lại đây cùng Hoa Kinh Vũ chào hỏi, nghe nói Hoa Thiên Tầm tướng quân thân thiết nhất chính là người em này, nếu cùng muội muội của hắn kéo quan hệ tốt, tiến vào Hoa phủ cũng dễ dàng một ít.
“Hoa tiểu thư ngươi đã đến rồi, mau tới đây bên này ngồi.”
“Hoa tiểu thư, hay là đến chỗ chúng ta bên này ngồi một chút đi.”
Trong lúc nhất thời Hoa Kinh Vũ ngược lại thành được ưa chuộng, đây là hiện tượng có rất ít ở dĩ vãng, dĩ vãng những tiểu thư ở kinh đô người nào đã gặp nàng không phải không phải chạy thì trốn xa, hiện tại thế nhưng đến nịnh bợ nàng, thật sự là không dễ a, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười yếu ớt, thật cũng không có biểu hiện ra cái gì không kiên nhẫn.
Bất quá nàng cũng không có nói thêm cái gì, đúng lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng dịu dàng lại vang lên: “Các vị hay là đừng cãi cọ, ta có việc thỉnh giáo Hoa tiểu thư.”
Người nói chuyện chính là Hiêu Kinh đệ nhất mỹ nữ Giang Nguyệt Nhã, Giang Nguyệt Nhã tuy rằng không phải công chúa hoàng thất, bất quá địa vị cũng không kém so với công chúa, nàng nói chuyện, ai dám nhiều lời, mọi người đều lui về phía sau, mở ra một con đường cho nàng đi tới.
Giang Nguyệt Nhã đi đến trước mặt Hoa Kinh Vũ, con ngươi như nước lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa sự thăm dò, thần tình phức tạp, Hoa Kinh Vũ bất động thanh sắc mở miệng: “Giang tiểu thư, ngươi có chuyện gì muốn thỉnh giáo ta sao?”
Đối với Giang Nguyệt Nhã, nàng thủy chung không thể thân cận, nữ nhân này trong khung xương có một cổ cảm giác về sự ưu việt, tuy rằng nàng cái gì cũng không làm, nhưng phần cao cao tại thượng vẫn như cũ lơ đãng phát ra.
Giang Nguyệt Nhã thu hồi tầm mắt, thản nhiên cười: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, rồi lại nói.”
“Đi,” Hoa Kinh Vũ đáp ứng, Hoa Thanh Phong một bên thấy các nàng hai người nói ra suy nghĩ của mình, liền tự đi tìm người khác nói chuyện, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch đi theo phía sau Hoa Kinh Vũ, nàng không thể cách chủ tử nhà mình quá xa.
Lang Tâm Viên người nhiều lắm, hai người đi được một vòng, cũng chưa tìm được một chỗ yên tĩnh, các nàng đi đến chỗ nào, chỗ nào lập tức cũng im lặng không tiếng động, tựa hồ tò mò các nàng muốn nói chuyện gì, ngược lại khiến cho các nàng không có biện pháp nói chuyện.
Giang Nguyệt Nhã vẫn không có ngồi xuống, cuối cùng đề nghị: “Không bằng chúng ta đi ra ngoài tản bộ thế nào? Dù sao hiện tại cách giờ mở yến hội cũng còn một khoảng thời gian ngắn?”
Mi của Hoa Kinh Vũ cau lại, nàng nhớ tới lần trước chuyện đã xảy ra ở ngoài sáng vương phủ, ngày hôm nay sẽ không có quỷ kế gì chờ nàng nữa đó chứ, Giang Nguyệt Nhã thấy được chần chờ của nàng, tò mò hỏi: “Làm sao? Không được sao?”
Hoa Kinh Vũ nở nụ cười một chút, cảm thấy tự mình hù dọa chính mình, nơi này chính là Hoa phủ, không phải Minh vương phủ, ở ngoài sáng vương phủ nàng cũng không có chịu thiệt, huống chi là ở Hoa phủ: “Đi thôi.”
“Tốt lắm,” Giang Nguyệt Nhã ở phía trước đi tới, Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng theo ở phía sau, đoàn người ra khỏi Lang Tâm Viên.
Bên ngoài Lang Tâm Viên, Giang Nguyệt Nhã và Hoa Kinh Vũ hai người dẫn theo vài tiểu nha hoàn, ở trong sân tản bộ, hai người đi theo con đường mòn yên tĩnh âm u tiến lên phía trước, bốn phía phá lệ im lặng, rất nhiều hạ nhân đều bị điều đến Lang Tâm Viên và chính sảnh phía trước bận rộn, cho nên ở hậu viên các nơi đều có vẻ thập phần lạnh lùng.
Dọc theo đường đi Giang Nguyệt Nhã cũng không có nói cái gì, Hoa Kinh Vũ có chút nhịn không được, dừng bước hỏi: “Giang tiểu thư không phải có chuyện muốn hỏi ta sao?”
Giang Nguyệt Nhã dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, đi từ từ đến một bên Lục Ấm hạ, đưa tay kéo nhánh cây gập lại nhẹ lay động: “Nghe nói ngươi lúc trước vào Bắc U vương phủ?”
“Ừ, là đi vào một lần, vì lấy một ít thứ này nọ,” Hoa Kinh Vũ không nghĩ tới Giang Nguyệt Nhã lại hỏi chuyện này, nữ nhân này toàn bộ thể xác và tinh thần tựa hồ cũng ở trên người Bắc U vương, phàm là xảy ra chuyện gì ở trên người Bắc U vương, nàng đều biết được nhất thanh nhị sở, chuyện nàng tự mình tiến vào Bắc U vương phủ, nàng ta cũng biết, nói chuyện của nàng chắc nàng ta cũng biết không ít.
“Hắn thế nào cho ngươi đi vào? Vì sao chứ?” Giang Nguyệt Nhã giống như nghi vấn, lại giống như tự hỏi, tràn ngập hoang mang, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, đánh giá cẩn thận nàng, dưới bóng đêm u ám, con ngươi của nàng tản ra chói mắt ánh sáng.
Hoa Kinh Vũ nhíu mi, có chút không vui, cái gì gọi là hắn thế nào để cho nàng đi vào, chẳng qua chỉ vào Bắc U vương phủ một chuyến, có cái gì kỳ quái đâu.
Giang Nguyệt Nhã tựa hồ đã biết Hoa Kinh Vũ tức giận, thản nhiên mở miệng: “Ngươi biết không? Có rất ít người có thể đi vào Bắc U vương phủ, nhất là nữ nhân, càng đừng nghĩ đi vào, dĩ vãng ta cũng muốn đi vào, tìm đủ các loại cách, nhưng lẳng lặng cũng không vào được, hơn nữa Lăng Thiên không phải tùy tiện người nào cũng có thể tiếp cận.”
Giang Nguyệt Nhã nói xong lời cuối cùng, vừa đau lòng lại cô đơn, ả giờ phút này chính là một nữ nhân đau khổ vì tình, Hoa Kinh Vũ không biết nên đồng tình nữ nhân này, hay là nên đáng thương nàng.
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên là kẻ đoạn tay áo, Giang Nguyệt Nhã buồn rầu như vậy cũng do tự tìm lấy.
“Giang tiểu thư đừng quên, ta là hoàng tẩu của hắn.” Hoa Kinh Vũ chỉ có thể lý giải như thế, bằng không nam nhân kia thế nào ngoại lệ, Giang Nguyệt Nhã gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì, tâm tình khổ não vạn phần nói: “Hắn vì sao nhẫn tâm như thế chứ, thế nhưng đối với tình ý của ta làm như không thấy, ngươi nói ta không đủ xinh đẹp sao? Hay là không xứng với hắn, hay là ta không tốt?”
Nàng liên tục hỏi, Hoa Kinh Vũ đánh giá Giang Nguyệt Nhã, nữ nhân này có thể được tôn sùng là đệ nhất mỹ nữ của Yến Vân quốc, tự nhiên là tài mạo song toàn, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, quan trọng hơn là thân phận của nàng cũng cao quý, muốn nàng nói nữ nhân này rất xứng đôi với Nam Cung Lăng Thiên, nếu không biết chuyện hắn đoạn tay áo, nàng sẽ hoài nghi nam nhân này đầu óc có tật xấu, nhưng hiện tại nàng biết được Bắc U vương là kẻ đoạn tay áo, cũng có thể lý giải được.
Hoa Kinh Vũ ôn nhu nói: “Giang tiểu thư suy nghĩ nhiều quá, nữ tử giống như ngươi vậy, thử hỏi trong thiên hạ có người nam nhân nào có thể cự tuyệt? Bắc U vương đương nhiên cũng không ngoại lệ, sở dĩ hắn không có nhận ngươi như vậy, không phải vì ngươi không xuất sắc, mà biết đâu là tự bản thân hắn có vấn đề thì sao?” ’
“Tự bản thân hắn có vấn đề sao?” Giang Nguyệt Nhã vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ: “Ý của ngươi là gì?”
“Ta không có ý gì, ta là nhắc nhở ngươi, có lẽ Bắc U vương có cái gì ẩn tình gì đó khó nói, bằng không lấy tài tình của Giang tiểu thư ai lại không nhìn thấy chứ?”
“Ẩn tình khó nói, hắn có ẩn tình gì khó nói chứ?” Giang Nguyệt Nhã hoang mang nghĩ, bỗng nhiên con ngươi lóe lên tia sáng, sau đó cả người giống như bị đả kích bước lùi hai bước, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy tái nhợt, một bàn tay chỉ vào Hoa Kinh Vũ: “Ngươi, ngươi không phải là nói hắn, hắn?”
Hắn mấy lần cũng không có nói ra, cuối cùng cắn răng một cái bén nhọn mở miệng: “Ngươi sẽ không nói Lăng Thiên là kẻ đoạn tay áo chứ.”
“Đây là Giang tiểu thư nói, ta cũng không nói, Giang tiểu thư tự mình cẩn thận suy nghĩ là sẽ hiểu rõ thôi,” Hoa Kinh Vũ nói như vậy rồi không mở miệng nữa, nàng cũng không dám nói thẳng Nam Cung Lăng Thiên là kẻ đoạn tay áo, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng không chết cũng phải mất đi một tầng da.
“Không, làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy,” Giang Nguyệt Nhã tựa hồ bị đả kích trầm trọng, thân mình bước lui từng bước, đưa tay đỡ cây, sau đó liên tục lắc đầu: “Ta không tin, ta không tin chuyện như vậy.”
Nàng tuy rằng miệng không tin, nhưng mà trong lòng đã có chút tin tưởng, thì ra là như thế a, chân tướng lại là như thế, ha ha, không phải nàng không đủ xuất sắc, lại là như thế.
Giang Nguyệt Nhã rốt cuộc nhịn không được, xoay người chạy ra ngoài, cách đó không xa tiểu nha hoàn của Giang gia nhanh chóng chạy tới, cùng chủ tử nhà mình rời đi, Nhan Băng nhanh chóng ôm Tiểu Bạch đi đến, lo lắng nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì, sắc mặt Giang tiểu thư thế nào lại trắng như vậy, một bộ dáng giống như không chịu nổi đả kích.”
“Ta làm sao mà biết a?” Hoa Kinh Vũ đảo cặp mắt trắng dã, nàng cũng không thể nói ra nữ nhân vì cái gì mà kích thích.
Bất quá lời của nàng vừa rơi xuống, giữa bóng đêm, một đạo thanh âm tà mị lạnh lùng vang lên: “Bổn vương ngược lại biết được.”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo đổ mồ hôi lạnh, cứng ngắc che mặt chậm rãi xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy cách đó không xa, trên cây cột ở hành lang có một người miễn cưỡng dựa vào, người này chính là nhân vật chính mà lúc nãy hai người các nàng vừa nhắc tới, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên.
Đi nhanh : /101 GO
Like ủng hộ :
Chương 73: Chương 53.3: Quần Phương Tranh Hương
Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Lúc này con ngươi Nam Cung Lăng Thiên u ám chìm vào sâu thẳm, khóe môi gợi cảm mím chặt, khuôn mặt tuấn mỹ, dưới ngọn đèn vàng mờ ảo, tựa như ảo mộng, bất quá hơi thở quanh thân vô cùng lạnh lẽo, rất rõ ràng, tên gia hỏa này đang tức giận.
Hoa Kinh Vũ không khỏi lo lắng, là lúc nãy vừa nói xấu người ta, còn bị người ta bắt được ngay tại chỗ, đây cũng không phải là chuyện tốt, không có một người nam nhân nào nguyện ý bị người ta biết được chuyện đoạn tay áo của bản thân hắn a, cho nên nói nàng thật sự là gặp đại họa rồi.
Hoa Kinh Vũ một bên ảo não, một bên mặt lộ vẻ tươi cười, tao nhã chào hỏi: “Thì ra là Bắc U vương điện hạ, làm sao có thể đến hậu viện?”
“Bổn vương ngại buồn liền đi ra ngoài dạo, không nghĩ tới nghe được có người bại hoại thanh danh của bổn vương,” Lời Bắc U vương vừa rơi xuống đất, sắc mặt Nhan Băng biến thành trắng một chút, nhanh chóng giành trước mở miệng: “Bắc U vương điện hạ, tiểu thư của chúng ta cái gì cũng đều không có nói a, ngươi đừng oan uổng người tốt a.”
Nam Cung Lăng Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, cũng không để ý gì tới Nhan Băng.
Hoa Kinh Vũ trấn định tâm thần một chút, thản nhiên nói: “Bắc U vương điện hạ, ta cái gì cũng đều không có nói, là có người nghĩ nhiều thôi.”
“Đó cũng là ngươi cố ý mới khiến cho người khác nghĩ nhiều,” Nam Cung Lăng Thiên không khách khí nhắc nhở Hoa Kinh Vũ, chính là bởi vì của nàng cố ý, mới có thể khiến cho Giang Nguyệt Nhã suy nghĩ nhiều.
Hoa Kinh Vũ một cái đầu có thể biến thành hai cái, thế nào chết tử tế không chết lại bắt gặp tên này, thế nhưng còn bị hắn nghe được nữa, nàng cũng thật đủ xui xẻo.
“Nếu không, ta đi giúp ngươi làm sáng tỏ một chút?”
“Ngươi không biết là càng tô càng đen ư?” Thanh âm u ám, trầm thấp của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên ẩn chứa sát khí, thân hình hắn vừa động, nhanh như chớp lưu chuyển, trong chớp mắt người đã đứng ở trước mặt Hoa Kinh Vũ, trên cao nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo, sóng ngầm bắt đầu khởi động, con ngươi đen như mực nước sâu thẳm, xinh đẹp thanh mát, khiến người không biết rõ hắn vào giờ phút này chắc sẽ nảy ra suy nghĩ khác, Hoa Kinh Vũ trấn định mở miệng.
“Vậy ngươi muốn thế nào, ta phải làm sao?”
Hoa Kinh Vũ một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao nàng làm cũng đã làm, hắn tính làm sao chứ? Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, hắn muốn giận dữ giết nàng giải hận sao? Nơi này nhưng mà là Hoa phủ a.
Thân mình Nam Cung Lăng Thiên đột nhiên phủ xuống, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân cách hai má Hoa Kinh Vũ rất gần, hơi thở của hắn đều phun lên mặt Hoa Kinh Vũ, xúc cảm tê dại làm người ta thập phần không được tự nhiên, bất quá gần gũi nhìn kỹ người nam nhân này, mười phần yêu nghiệt thật sự, da thịt mịn màng như ngọc thế nhưng một chút khuyết điểm cũng không có, chẳng những không có khuyết điểm, còn là bộ dáng non mềm, thật sự làm cho nữ nhân ghen tị a. Hoa Kinh Vũ đang muốn nhập thần, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của Nam Cung Lăng Thiên vang lên.
“Nếu không ngươi bồi cho bổn vương một Vương phi thế nào?”
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ lập tức tối sầm, con ngươi có chút lạnh lẽo, kêu nàng tới chỗ nào kiếm cho hắn một Vương phi a, lời này của hắn có ý tứ gì, nếu như không phải nàng nói xấu hắn, hắn tính thú Giang gia đại tiểu thư Giang Nguyệt Nhã làm vợ sao, cho nên nói hiện tại nàng đã làm hư chuyện của hắn, Hoa Kinh Vũ ngẫm lại cũng hiểu, Nam Cung Lăng Thiên tuy là một kẻ đoạn tay áo, nhưng mà hắn đương nhiên không muốn để cho người khác biết được, cho nên cuối cùng hắn vẫn như cũ sẽ lấy Giang gia đại tiểu thư, chẳng lẽ nàng thật sự làm hư chuyện rồi ư?
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ trong nháy mắt thay đổi mấy lần, Nam Cung Lăng Thiên giúp nàng rất nhiều lần, tự mình chẳng những không giúp gì cho hắn, thế nhưng còn làm hỏng chuyện, trong lòng ảo não không thôi, nhanh chóng mở miệng: “Nếu không ta giúp Vương gia đi về phía Giang đại tiểu thư giải thích một chút, nói là Vương gia kỳ thật cái gì cũng không phải, Vương gia kỳ thật là muốn cưới nàng, ta nghĩ nàng nhất định sẽ vui vẻ.”
Hoa Kinh Vũ nói xong, thân ảnh cao lớn trước mắt quanh thân bao phủ lên một tầng âm u lạnh lẽo, trên gương mặt xinh đẹp cũng họp lại giống như bão táp cuồng nộ sắp sửa kéo đến, tay hắn duỗi ra túm lấy cánh tay của nàng, ánh mắt âm u: “Hoa tiểu thư, ngươi xác định ngươi muốn đi nói?”
Hoa Kinh Vũ muốn gật đầu, bất quá thấy hai mắt nam nhân này thị huyết kéo đến, sát khí dữ tợn, hắn tựa hồ không vui nếu nàng đi tìm Giang Nguyệt Nhã a, chẳng lẽ là sợ nàng lại làm hỏng chuyện, nghĩ như vậy nàng cười nói: “Quên đi quên đi, là ta nhiều chuyện, về sau ta sẽ không nhắc với bất kì người nào về chuyện này, được chưa?”
Ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên u ám, con ngươi khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn Hoa Kinh Vũ, chậm rãi trở nên dịu dàng, lệ khí tán đi, lúc trước nghe thấy nàng nói như vậy, thế nhưng trong lòng không thể khống chế phẫn nộ, thiếu chút nữa muốn động thủ thu thập tiểu nha đầu lừa đảo này.
“Nếu về sau ta biết ngươi ở sau lưng nói xấu bổn vương, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi, biết không?”
Hoa Kinh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất nghiêm túc đáp ứng rồi: “Được, về sau ta sẽ không tùy tiện đi nói lung tung.”
Việc này cứ để trong bụng là tốt lắm rồi, đây là việc riêng của người khác, nàng tốt nhất không nên nói lung tung, nam nhân này tóm lại cũng để ý đến mặt mũi.
“Vậy là tốt rồi, bổn vương lần này sẽ không so đo với ngươi,” Khóe môi gợi cảm của Nam Cung Lăng Thiên cuối cùng cũng không dễ nhận ra mà cong lên một chút độ cong, khóe môi tà mị phun ra một chút hơi thở, hơi thở phun kia phun đến vành tai của Hoa Kinh Vũ, cảm giác tê dại giống như đùa giỡn truyền đến, Hoa Kinh Vũ cả kinh, xoay mình lui lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, muốn tức giận, ngẫm lại cảm thấy không thể nào bắt đầu mở miệng được, người ta là kẻ đoạn tay áo, đương nhiên không có khả năng đùa giỡn với nàng, huống chi bây giờ nàng đang mang trên đầu danh phận Đông cung Thái tử phi chứ.
“Tốt lắm, ta muốn quay lại Lang Tâm Viên,” Hai má Hoa Kinh Vũ có chút nóng, kiếp trước kiếp này, nàng chỉ tiếp xúc qua một nam nhân là Ninh Duệ, cho nên cùng với nam nhân khác thật đúng là không có thói quen thân cận như thế, hiện tại cùng với vị Bắc U vương điện hạ ngược lại dây dưa lần nữa, chủ yếu nhất là người nam nhân này là kẻ đoạn tay áo, đây gọi là chuyện gì a, Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng nhanh chóng rời đi.
Phía sau Nam Cung Lăng Thiên tao nhã hai tay ôm ngực, nhìn tiểu nha đầu đang chạy trối chết kia, nghĩ nàng bởi vì động tác cố ý trêu đùa của hắn, liền toát ra ngây ngô, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra ý cười, nha đầu này càng ngày càng mê người a.
Thanh Trúc và Mặc Trúc hai người lắc mình lộ ra, đồng dạng đưa mắt nhìn theo bóng dáng dần khuất của chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ, sau đó nhìn về phía chủ tử nhà mình.
“Gia, Hoa tiểu thư thế nhưng ám chỉ với Giang tiểu thư, người là đoạn tay áo, đây là không phải rất ác liệt?”
Giang tiểu thư kia rất có thể trở thành Bắc U Vương phi a, nếu nàng thật sự tin, bỏ quên gia nhà bọn họ thì phải làm sao đây?
“Kỳ thật làm một kẻ đoạn tay áo cũng không tệ,” Nam Cung Lăng Thiên mạc danh kỳ diệu nói ra một câu, sau đó nhớ tới vẻ mặt nha đầu đen muốn giận nhưng không thể giận vừa nãy, hắn cảm thấy tóm lại tâm tình của hắn rất tốt.
Đoạn tay áo cũng không tệ, là một việc vui, Mặc Trúc và Thanh Trúc vẻ mặt khó hiểu: “Gia ý tứ của người là?”
“Không biết tiểu nha đầu kia khi nào thì mới phát hiện bổn vương không giống như nàng suy nghĩ vậy,” Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng ẩn ẩn có chút chờ mong, nếu Hoa Kinh Vũ biết được hắn không phải kẻ đoạn tay áo, sẽ như thế nào?
Nam Cung Lăng Thiên muốn xoay người rời đi, phía sau hai tên thủ hạ hai mặt nhìn nhau, gia đây là làm sao? Bị hiểu lầm là kẻ đoạn tay áo, như thế lại không tệ à?
Yến hội ở Lang Tâm Viên rất nhanh bắt đầu, giữa tiếng hoan hô, thập phần náo nhiệt, mọi người ngồi vây quanh thành một đoàn, thưởng thức ca múa, ăn món ngon mỹ vị, uống rượu trái cây.
Một khúc ca múa xong, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng ca múa tốt, mỗi người đều kiêng kị lời nói, Hoa phủ là nhà quyền quý, địa vị một trong tứ đại gia tộc củng cố như núi, ở đây vô cùng nhiều tiểu thư, ngoại trừ vài người tâm cao khí ngạo muốn gả vào hoàng thất, những người khác đều muốn gả vào Hoa gia.
Cho nên đêm nay tránh không được tranh đấu gay gắt một phen, các tiểu thư ai cũng đều muốn lên đài biểu diễn một phen, để cho người Hoa phủ nhìn, các nàng có thể tiến vào cửa Hoa gia hay không, gả cho Hoa Thiên Tầm làm vợ.
Tiểu Chiêu muội tử dùng đôi mắt giống như ra đa không ngừng xem xét, nhìn thấy ai ai cũng không chợp mắt, thỉnh thoảng dùng ánh mắt u oán nhìn những thiên kim tiểu thư, khiến cho người ta trong lòng buồn bực, tiểu nha đầu kia là ai a, sao lại dùng ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù mà nhìn các nàng a.
Ngồi ở vị trí chính chủ là phu nhân của Hộ quốc phủ tướng quân Hoa Mộ Tướng quân, một bên là mẫu thân của Hoa Thanh Phong, phu nhân của Hộ bộ Thị Lang Hoa Vân, bên kia chính là đại biểu cho phu nhân thượng lưu ở kinh thành, nữ chủ nhân của Hiếu Thân vương phủ Hiếu Thân vương phi, bên dưới Hiếu Thân vương phi một người miễn cưỡng dựa vào ghế ngồi, chính là trưởng công chúa hoàng thất, vị trưởng công chúa này là tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, bởi vì năm mới thủ tiết, vẫn ở tại kinh đô, nữ nhân này sinh hoạt cá nhân nhưng mà cực đoan phấn khích, nghe nói nuôi không ít nam sủng, hơn nữa nàng là tỷ tỷ của Hoàng thượng, cũng không còn người dám đắc tội với nàng, phía dưới trưởng công chúa là Minh vương phủ Minh vương phi.
Minh vương phủ cũng có tâm tiểu quận chúa Minh gia gả vào Hoa gia, tuy rằng Minh vương phủ chính là Vương hậu, đáng tiếc chỉ là một Vương hậu không có thực quyền, Hoa gia tuy rằng là một môn hổ tướng, nhưng trên tay cầm thực quyền hổ tướng, cho nên nói gả vào Hoa phủ, Minh gia không có thiệt.
Ánh mắt Minh vương phi hơi lóe ra, cười nhìn về phía phu nhân của Hoa Mộ Tướng quân.
“Lưu phu nhân, buổi tối hôm nay ta xem những tiểu nha đầu này đều có chút rục rịch, người người đều có chút bộ dáng ngứa tay, không bằng làm cho nhóm các nàng đi lên biểu diễn đi, cũng được để chúng ta ăn no nhìn đã mắt.”
Minh vương phi dứt lời, ánh mắt liền rơi xuống đến vị trí không xa nơi đó, nơi đó đang ngồi một nữ tử xinh đẹp, yêu mị động lòng người, nữ tử này chính là tiểu quận chúa của Minh vương phủ, muội muội của Minh Bích Thạnh, Minh Ngọc Nhi, Minh Ngọc Nhi bộ dạng thập phần chọc người trìu mến, là dạng nữ tử yếu đuối khiến cho nam nhân nhìn thấy sẽ muốn bảo hộ.
Đối với nữ nhi của mình, Minh vương phi rất nắm chắc, nữ nhi như thế, nếu bị Hoa Thiên Tầm nhìn thấy, nhất định sẽ sinh ra ý muốn bảo hộ, muốn kết hôn với nữ nhi của nàng, huống chi nữ nhi của nàng đã được tận lực dạy dỗ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, tuy rằng không có võ công gì, nhưng dựa theo câu nói kia, nữ nhân làm từ nước, nam nhân làm sao có thể thích loại nữ tử kiên cường không sợ chết chứ, nhất định là thích loại nữ tử yếu ớt nhu nhược như nước.
Minh vương phi vừa dứt lời, vài vị phu nhân đang ngồi bên dưới đều cười gật đầu, ánh mắt mọi người đều có ý tứ tranh đấu một phen, mọi người đều tin tưởng nữ nhi nhà mình, muốn gả vào Hoa phủ, cho nên chỉ có thể để cho nhóm các nàng hảo hảo mà tỷ thí với nhau.
Phu nhân Lưu Thị của Hoa Mộ Tướng quân, nhìn một nhóm phu nhân, rồn nhìn bên dưới có không ít tiểu thư, ý tứ muốn lên đài biểu diễn một phen, kỳ thật tâm tư của những phu nhân và tiểu thư này, Lưu Thị cũng hiểu rõ, đều muốn gả vào Hoa phủ, gả cho Hoa Thiên Tầm tuổi trẻ đầy hứa hẹn làm vợ.
Bất quá điều này ngay cả nàng cũng không làm chủ được, Hoa Thiên Tầm chính là khách quý trong triều, hôn sự này chỉ sợ phải được Thánh Thượng chỉ hôn mới được.
Bất quá thịnh tình không thể chối từ, Lưu Thị cười gật đầu: “Nếu như thế, cứ để cho nhóm các nàng lên trước biểu diễn một phen đi, ngày hôm nay coi như chúng ta có nhãn phúc.”
Một lời rơi xuống, không khí của yến hội lập tức tăng vọt lên, không ít người bắt đầu nghị luận, cuối cùng có một người nữ tử dẫn đầu lên đài bắt đầu biểu diễn.
Đánh đàn.
Tiếng đàn mênh mông, du dương bay xa, ở dưới bóng đêm, tâm ý say lòng người, bình phẩm rượu ngon, nghe tiếng đàn du dương, rượu không say mà mỗi người đều say, Hoa Kinh Vũ hơi hơi nâng mắt lên, hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.
Giờ khắc này không có tính kế, không có lục đục với nhau, có chỉ là rượu ngon, âm nhạc, mỹ nhân, tiếng đàn này quả thật không sai, tuy rằng Hoa Kinh Vũ chưa từng học qua đàn một cách chân chính, nhưng kiếp trước Mộc Lâm nhưng mà bắt chước qua cầm, thân là sát thủ của tổ chức hắc ám tỉ mỉ bồi dưỡng, nàng phải tinh thông mọi thứ, mới có thể trở thành một người đủ tư cách làm sát thủ, tuy rằng cuối cùng nàng không có trở thành một sát thủ, mà thành một chế độc sư, nhưng bắt chước gì đó cũng giống nhau, đều có thể bắt chước được.
Bên người có không ít người gật đầu tán thưởng, bất quá trong đó còn có mấy nữ nhân liếc mắc bĩu môi khiêu khích nói nhỏ: “Bình thường mà thôi,.”
Hoa Thanh Phong ngồi bên cạnh Hoa Kinh Vũ và Tiểu Chiêu, Hoa Thanh Phong nghiêng người nói nhỏ với Hoa Kinh Vũ.
“Nàng chính là nhi nữ của Hình bộ Thượng Thư Uông Thành, Uông Dung Nhi, năm nay mới mười sáu tuổi.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Uông Dung Nhi này có tướng mạo tú lệ, giơ tay nhấc chân cũng dịu dàng động lòng người, không tệ, không tệ, điển hình của nhàn thê lương mẫu, bất quá nữ tử như thế chỉ sợ không phải người mà Thiên Tầm ca muốn. Khi tiếng đàn kết thúc, giữa yến hội có không ít người cố vỗ tay tán thưởng, xem như cho Uông Dung Nhi mặt mũi, Uông Dung Nhi thật cũng không có bao nhiêu e lệ, tự nhiên hào phóng lui xuống, kế tiếp lại có người lên sân khấu biểu diễn, bất quá lại bị người khác đánh gãy.
Một nha hoàn nhanh chóng từ ngoài cửa Lang Tâm Viên chạy vội tiến vào, thẳng về phía trước bên cạnh Lưu Thị bẩm báo chuyện, sắc mặt Lưu Thị khẽ biến thành bối rối, sau đó đứng lên, bên dưới tất cả mọi người dừng lại động tác, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Lưu Thị, Lưu Thị ý cười rực rỡ mở miệng: “Vừa rồi Uông tiểu thư đàn một khúc như thế, thế nhưng kinh động đến người ở tiền thính, cho nên đám người Thái tử điện hạ lại đây muốn thưởng thức biểu diễn, hy vọng mọi người không cần chấn kinh.”
Vừa nghe nói đám người Thái tử điện hạ thế nhưng đã tới, tiểu thư các nhà không khỏi nghị luận, không ít người sắc mặt vô cùng kích động đến đỏ hồng, đám người Thái tử điện hạ thế nhưng muốn tới đây, điều này thật sự là quá tốt, đến như vậy khẳng định có không ít thanh niên tài tuấn trong triều, mặc kệ lọt vào mắt ai, cũng sẽ không kém a.
Không khí yến hội thật sự là trước nay chưa có tăng vọt, Lưu Thị thấy các vị tiểu thư không có phản đối, đều rất kích động, liền cười phất phất tay, ý bảo tiểu nha hoàn mời đám người Thái tử điện hạ tiến vào.
Huyền Vũ đại lục, dùng võ vi tôn, cũng không kiêng dè nam nữ chung sống một phòng, chỉ cần không đả thương phong nhã thì được, tiểu nha hoàn lĩnh mệnh mà đi, Lưu Thị hướng mắt nhìn về phía hai nữ nhi Hoa Mạo, Hoa Nguyệt, ý bảo nữ nhi cũng phải biểu hiện cho thật tốt mới được.
Nhất là đại nữ nhi của mình, bởi vì sinh tốt, cho nên tầm mắt khá cao, đến bây giờ cũng đã * tuổi rồi, thế nhưng còn chưa định ra việc hôn nhân, điều này làm cho người làm mẫu thân như nàng rất là lo lắng.
Ngoài vườn Lang Tâm Viên, rất nhanh đi tới một đám công tử cao quý phong thần như ngọc, cầm đầu là hai người song song mà đi, một người chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, một người khác đúng là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, Thái tử tôn quý tao nhã, thì chỉ có tao nhã. Bắc U vương điện hạ còn lại là thị huyết hoa lệ, quần áo màu đen áo khoác cẩm bào thêu huyết sắc Yêu Hoa màu đỏ au, lộ ra quỷ dị âm u, sát khí, da trắng như tuyết, con ngươi đen như đá hoa lệ màu đen, lóe ra ánh sáng âm u, hơi thở lạnh lẽo, hắn vừa xuất hiện, yến hội lập tức có một chút áp lực, người nhát gan trực tiếp cúi đầu không dám nhìn hắn, bất quá người gan lớn lại vụng trộm nhìn, trong lòng vừa sợ hãi lại ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro