Chương 6: Người thắng làm vua
Đúng là tên nam nhân bụng dạ xảo trá. Đợi đã...... Vừa rồi hắn tự xưng là bổn vương, nói như thế vậy hắn vẫn là một vị Vương gia?
- Qua đây.
Âm thanh tà mị thấp trầm của đối phương vang bên tai cô.
Tô Lạc hơi nhíu mày. Qua đó? Anh kêu cô qua đó thì cô phải qua sao, vậy chẳng phải là rất mất mặt?
Huống chi, lúc này trên nhánh cây kia dường như không còn chỗ, cô lên đó thì ngồi chỗ nào? Chẳng lẽ ngồi trên đùi hắn sao?
Thế nhưng, không đợi cô nghĩ ra nguyên cớ, bỗng nhiên, cô chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, người mình chuyển động một cái, chớp mắt nữa, cô đã ở trên đỉnh cây, hơn nữa lại thật sự ngồi thật vững trong lòng của tên nam nhân mình lần đầu tiên gặp mặt!
Tô Lạc đời nào tùy tiện để người khác chiếm tiện nghi chứ? Cô theo bản năng mà nâng đao kề sát chỗ động mạch cổ của đối phương—— nhưng mà Nam Cung Lưu Vân phản ứng thật sự rất nhanh, không đợi tay Tô Lạc xẹt qua, anh đã một tay kéo tay Tô Lạc ngược về sau.
Tư thế này, khiến cho ngực Tô Lạc đẫy đà dựng lên, phình phình trướng trướng, thật là khinh người mà.
Tô Lạc có thế nào cũng không ngờ, sự chênh lệch giữa võ công của người này và mình lại lớn vậy, bản thân ở trước mặt hắn lại không qua nổi một chiêu!
Nam Cung Lưu Vân cười gian một cái, ngón tay thon dài trơn bóng không để ý mà lướt qua khuôn mặt nõn nà của Tô Lạc, đôi môi mỏng hồng phấn xinh đẹp cười gian, mang theo mùi kiêu ngạo hống hách.
- Nha đầu, ngươi hiện tại đánh không lại bổn vương, thế nào, còn muốn tiếp tục sao?
Giọng nói của Nam Cung Lưu Vân lưu manh vô cùng, mang chút sự tà mị thấp trầm, rất là dễ nghe.
- Buông ta ra!
Tô Lạc liếc mắt, thấy người đó đã ở rất gần, hạ giọng xuống lạnh nhạt cảnh cáo.
- Nha đầu, nhàm chán nhàn rỗi vậy, chúng ta cùng chơi một trò chơi thì sao nào?
Nam Cung Lưu Vân thần thái tự đắc, giọng nói tà mị thấp trầm, trong mắt cực kỳ hứng thú.
Tô Lạc suy ngẫm thật kỹ, hẳn là sẽ không kém hơn tình hình hiện tại nhỉ, cô gật đầu lạnh nhạt.
- Ngươi nói.
- Thế đoán hai người trong hồ kia đi, nếu họ có thể tránh thoát không bị phát hiện, xem như ngươi thắng, nếu họ tránh không được, xem như bổn vương thắng, như thế nào?
- Đặt cược cái gì đây?
Tô Lạc nghèo lắm, muốn cược tiền chắc chắn là không rồi, nhưng mà có thể kiếm mớ lợi lộc từ hai bàn tay trắng.
- Người thắng làm vua, kẻ thua...... ấm giường?
Trên mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân nhếch một cái, hứng thú đề nghị.
Tô Lạc thần sắc lành lạnh, trừng mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, ánh mắt ấy trợn trắng giống như đang nhìn kẻ điên dại.
Nam Cung Lưu Vân tỏ vẻ bị thương, anh che ngực lại, kiến nghị yếu ớt.
- Người thắng nằm dưới...Kẻ thua nằm trên?
Tô Lạc thật sự cạn lời rồi! Tên nam nhân này còn có thể vô sỉ thêm một chút không? Hai người chỉ là lần đầu gặp mặt thôi đó? Lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện lộ liễu vậy rồi đấy? Cô là người hiện đại hóa cũng thấy thẹn thùng.
- Này cũng không được, kia cũng không được.
Nam Cung Lưu Vân mệt nhoài nghịch những sợi tóc bên tai cô, từ tốn nhàn hạ nói.
- Chẳng lẽ ngươi nhất thiết phải người thắng làm vua, kẻ thua làm hậu? Nếu ngươi khăng khăng như thế, cũng không phải không thể đâu.
Tô Lạc tức giận mà trợn trắng mắt.
- Còn làm vua làm hậu gì chứ. Ngươi không phải là Thái Tử sao? Cũng không sợ gió lớn chặt đứt đầu lưỡi.
Tô Lạc trợn trắng mắt chế nhạo anh, nói dứt khoát.
- Làm gì phức tạp vậy? Nếu ta thắng, ngươi nợ ta một điều kiện, nếu như ta thua thì...
- Vậy thì hôn bổn vương một cái.
Nam Cung Lưu Vân thừa thắng xông lên, không hề chịu thiệt.
Người nam nhân này không chiếm tiện nghi của mình có phải sẽ chết hay không? Thật muốn đánh hắn thật mạnh!
Tô Lạc trừng mắt liếc anh một cái, mà cũng bởi vậy, xem anh cụ thể hơn.
Nụ cười đáy mắt anh mệt nhoài theo, nhưng cùng lúc đó, lại có một sự sắc xảo tuyệt thế không che đậy được. Người này lúc giơ tay nhấc chân khí thế nóng ran, toát ra bá khí vương giả trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro