Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Nếu nói ra, cũng cần đa tạ Thượng Quan Tuyết Băng, vì nếu không phải nàng muốn tự mình báo thù, thì e rằng Hoắc gia đã không tồn tại đến bây giờ, sớm đã bị Thượng Quan gia diệt từ lâu. Dù Hoắc gia cũng là danh môn tại Lân Ngọc quốc, nhưng dù gì đi chăng nữa, nếu so với Viễn Cổ Thần Tộc thì vĩnh viễn không thể nào sánh bằng. Nhưng mà mọi người lại không biết rằng, nếu để Thượng Quan Tuyết Băng ra tay, thì Hoắc gia không chỉ đơn giản là chết vài người như thế. Nhưng còn hậu quả cụ thể thế nào, thì cũng chỉ có Thượng Quan Tuyết Băng tự mình biết thôi.

……………………..

Thế giới này, Tứ Huyền đại lục, lấy Huyền khí làm chủ. Phân làm chiến sĩ, cùng linh sĩ. Bất luận là chiến sĩ hay linh sĩ, đều phân biệt từ nhất cấp đến cửu cấp, những cấp bậc này thông thường Tứ quốc đều có. Tuy nhiên nếu là trình độ cao hơn nữa là Thánh cấp thì Tứ quốc cũng chỉ có mấy lão tổ tông mới có thể đạt tới. Còn về cấp bậc đỉnh cao, Thần cấp cường giả, thì dường như đã tuyệt tích rất nhiều năm. Không ai biết tại sao ??? Hay vì lý do gì lại như thế ??? Họ chỉ biết đại lục lúc trước cũng có Thần cấp cường giả, nhưng đột nhiên trải qua ngàn năm, thì lại không còn một ai có thể đạt đến nó.

Bất quá đó lại là ý niệm của bá tánh bình thường, còn Tứ quốc hoàng thất đều rất rõ, Thần cấp cường giả không phải không có, chẳng qua là Thần cấp cường giả cũng chỉ có mấy lão quái vật của lánh đời gia tộc là có thể đạt thành mà thôi. Nhưng do lánh đời gia tộc nếu không có đại sự gì xảy ra, thì sẽ không tái hiện trên đại lục, nên lâu dần, cũng không ai biết về sự tồn tại của họ. Chỉ còn lại rất ít người hoàng thất Tứ quốc là duy nhất ngoại lệ.

………………….

Thượng Quan Tuyết Băng trở về Hoắc gia đã ba ngày, nhưng cũng chẳng một ai phát hiện. Và điều làm nàng không ngờ chính là, nàng rời đi tám năm, nhưng trên dưới Hoắc gia lại không một ai hay biết. Kể cả căn phòng mà nàng lúc trước ở, cũng dường như đã bị bỏ hoang, không người quét dọn, hiện giờ đã bị mạng nhện giăng đầy.

Tích Nguyệt cùng Tích Vân nhìn đến căn phòng như vậy, lại nhìn đến Thượng Quan Tuyết Băng, vẻ mặt tràn ngập tức giận không thôi, nhưng nhiều hơn cả chính là đau lòng.
“ Tiểu thư, chúng ta đi ở nhà trọ, hoặc là để nô tỳ liên lạc với người của chúng ta trong thành, tìm một trang viên gần đây cho tiểu thư ở, chứ nơi này…” Tích Nguyệt nhìn Thượng Quan Tuyết Băng, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“ Không cần, dọn dẹp đi, ta sẽ ở lại đây, nếu dọn ra ngoài, thì chẳng bao lâu nữa sẽ bỏ lỡ kịch vui sao ??? ” Thượng Quan Tuyết Băng vẻ mặt không sao cả, nhìn Tích Nguyệt cùng Tích Vân mỉm cười.
Tích Nguyệt cùng Tích Vân nhìn đến Thượng Quan Tuyết Băng kiên quyết, nên đành bắt tay vào thu dọn. Thượng Quan Tuyết Băng nhìn hai người như thế không khỏi mỉm cười. Bất quá họ lại không biết, sở dĩ nàng làm vậy là đều có nguyên nhân.
Hai ngày trước khi về đây, nàng đã nhận được tin, Hoắc Thanh Liên nửa năm trước đã được gả cho Nhị hoàng tử đương triều, Sở vương Cung Thiên Kỳ. Điều này khiến nàng dù có chút ngở ngàng, nhưng sau khi nghĩ đến Đại phu nhân Lý Thu Thủy vốn là biểu muội của hoàng hậu thì nàng liền hiểu ra. Hai người đó quả thật là xứng đôi, hơn nữa cuộc hôn nhân này còn rất có lợi cho Hoắc gia cùng Sở vương, thì tội gì mà họ không làm. Nhưng điều nàng không ngờ là, dã tâm của Hoắc Vạn Khiêm lại lớn như thế. Hắn còn định lợi dụng lễ hội ngắm hoa lần này, nhằm đem Hoắc Thanh Phù gả cho một vị hoàng tử khác, để làm tăng thêm thế mạnh cho Hoắc gia.

Nực cười hơn nữa là, lúc này Hoắc Vạn Khiêm lại nhớ đến còn một ‘nữ nhi’ như nàng, cho nên cũng quyết định cho nàng đi theo, nhằm triệt để lợi dụng. Nếu Hoắc Thanh Phù không được, thì lại xem vận may của nàng. Đây cũng chính là lý do vì sao, Thượng Quan Tuyết Băng nhất định phải ở lại đây, vì nếu người ta đã bỏ công thu xếp như thế, thì nàng làm sao ‘nhẫn tâm’ mà bỏ lỡ cơ chứ ??!!.

…………………

Lễ hội ngắm hoa, không chỉ là hoàng gia cùng gia quyến các đại thần tụ họp, mà còn là nơi kết duyên trai gái. Đã có rất nhiều cặp thành đôi, sau khi tham gia hội này.
Nghe đồn năm xưa hoàng thượng cùng hoàng hậu, và hiện giờ Sở vương cùng Sở vương phi cũng là quen biết nhau qua lễ hội này đâu. Cho nên lễ hội này hằng năm đều rất náo nhiệt.
“ Phù nhi, con nên nhớ, lát nữa mọi cử chỉ đều phải cẩn thận, có biết không??? ” Tam phu nhân Hoắc gia, Lâm Như Ý nhìn Hoắc Thanh Phù cẩn thận dặn dò.
“ Mẫu thân yên tâm, con đã biết ” Hoắc Thanh Phù nhu thuận đáp lời.

Lúc này mẫu tử hai người lại nghe đến bên cạnh có tiếng xôn xao, không khỏi xoay người nhìn lại. Thì lại phát hiện bên ngoài đột nhiên xuất hiện thêm hai nữ tử.
Một người thanh y, dung mạo thanh tú, nhã nhặn, ăn mặc đơn sơ, nhưng lại vô cùng nổi bật, chỉ có điều là cho nhiều công tử cảm khái, đây lại là nha hoàn. Người còn lại, một thân tử y mềm mại, ba ngàn thanh ti tung bay trong gió, mềm mại mà quyến rũ. Làn da trắng nõn nổi bật trên nền quần áo, càng làm tôn thêm vẻ đẹp của nàng.

Đôi mắt nàng to tròn, sâu thẳm, nhưng lại mang theo một tia thản nhiên, có chút ưu buồn, lại có chút hồn nhiên. Chiếc mũi cao xinh xắn khẽ nhếch cùng đôi môi anh đào hồng nhuận nhỏ xinh hòa hợp lại với nhau vô cùng cân xứng. Tất cả cùng kết hợp lại, tạo nên một dung nhanh thanh trần, thoát tục, không gì sánh bằng, khiến người nhìn vào không khỏi quên mất hô hấp.
“ Tâm nhi ” đang lúc mọi người còn đang thất thần, thì lúc này Hoắc Vạn Khiêm lại lên tiếng khẽ gọi, cũng như là xác định, vì hắn cũng không chắc, hắn có đoán đúng không ??? Nhưng dung mạo của Thượng Quan Tuyết Băng quả thật cùng Thượng Quan Nhược Lam có chút giống nhau, nên Hoắc Vạn Khiêm mới dám mở miệng như thế.
“ Phụ thân ” Thượng Quan Tuyết Băng nhìn Hoắc Vạn Khiêm khẽ miệng cười thỉnh an, hoàn toàn là một bộ nữ nhi nhu thuận, nhìn không ra có bất kỳ oán hận gì.
“ Hoắc Thanh Tâm ” Lâm Như Ý nhìn Thượng Quan Tuyết Băng thừa nhận thì không khỏi kinh hô. Bao nhiêu năm nay, Hoắc Thanh Tâm dường như đã bị cả Hoắc phủ lãng quên, nếu không phải lần này Hoắc Vạn Khiêm cùng Lãnh tướng quân Lãnh Diệu Đông cùng tranh giành chiếc ghế Tứ vương phi. Với hy vọng có thể lôi kéoVũ vương Cung Minh Vũ về phía mình, thì e rằng Hoắc Vạn Khiêm cũng đã không nhớ đến nàng ta mà dẫn vào cung, vì dù sao có hai nữ nhi, còn hơn là chỉ có một người có cơ hội, phần thắng cũng sẽ cao hơn.

Nhưng mà xem ra đây chính là quyết định hoàn toàn chính xác, vì mọi người ai cũng thấy rất rõ ràng, kể từ khi Hoắc Thanh Tâm bước vào, thì Vũ vương Cung Minh Vũ luôn chăm chú nhìn nàng, chưa hề chuyển mắt.
Điều này làm cho Hoắc Vạn Khiêm rất vừa lòng, nhưng lại làm Lãnh Diệu Đông, cùng Lâm Như Ý thì lại khó chịu vô cùng.
Nhưng điều ngạc nhiên chính là, Hoắc Thanh Phù lại một bộ thở phào nhẹ nhỏm một hơi, như thể trút được gánh nặng.
Vì không ai có thể biết được, người mà nàng ta thích chính là Tà vương Cung Lạc Duyệt. Dù trong mắt thế gian, y chính là một kẻ suốt ngày mang bệnh, nhưng mà không hiểu sao trong mắt nàng, y chính là tốt nhất.

Nên lần này nếu Hoắc Thanh Tâm thay nàng chắn ải này, để nàng có cơ hội cùng Tà vương…thì nàng cũng nên cảm kích nàng ta một chút, xem như đền đáp vậy.
Đang lúc mọi người ai cũng đều đang chìm vào suy nghĩ của mình, thì lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng của thái giám thông truyền.
“ Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm ”.
“ Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế ” lập tức mọi người ai cũng quỳ xuống thỉnh an.
Nhưng không ai chú ý là Thượng Quan Tuyết Băng cùng Tích Nguyệt đi cùng lại né tránh sang một bên, nhằm tránh hành lễ, đợi sau khi hoàng đế hô ‘ bình thân’ thì mới trở lại vị trí cũ.
“ Trẫm cũng không nhiều lời, mọi người cứ việc tự nhiên nhập tiệc, đừng vì trẫm mà mất vui ” Lân Ngọc đế Cung Tuyệt Hùng giọng nói ôn tồn, thân thiện mỉm cười lên tiếng.

Mọi người lập tức tản ra xung quanh, hòa vào bữa tiệc. Ai cũng không chú ý, chính là lúc này, Sở vương, cùng Hoắc Thanh Liên lại đưa mắt nhìn nhau, trong đó bao hàm tính toán, cùng âm mưu, có thể khẳng định, đại hội ngắm hoa năm nay, sẽ không đơn giản như thế.

………………

Thượng Quan Tuyết Băng đi dạo xung quanh, nhưng lại luôn bị ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của Vũ vương nhìn chằm chằm, khiến nàng khó chịu không thôi, nên nàng đành bảo Tích Nguyệt đánh lạc hướng, còn mình thì rời khỏi đây, đi vòng ra phía sau hồ ngắm cảnh một mình, bởi vì nàng xưa nay là người luôn thích yên tĩnh, nên quả thật những lễ hội thế này không thích hợp với nàng chút nào. Thượng Quan Tuyết Băng nhìn hồ nước sâu thăm thẳm, lại nhìn đến những cánh sen bên bờ, thì lại lâm vào trầm tư, không ai biết nàng rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì. Nàng cứ một mình ngồi đó, chìm vào suy nghĩ, nhưng lại có kẻ không thức thời, ngay lúc tâm tình nàng đang thoải mái thì lại đến làm phiền.
Thượng Quan Tuyết Băng lạnh lùng cười, nhưng không phản ứng, vì nàng muốn biết, những người đó rốt cuộc là muốn làm.
Thượng Quan Tuyết Băng có cảm giác, đột nhiên có một luồng khí thản nhiên thơm ngát bay về phía mình. Nhưng nàng biết rất rõ, đây không phải mùi hương của hoa, mà là mê hương, nhưng thứ này vốn không hề có tác dụng với nàng, nên nàng vốn không bị ảnh hưởng. Chỉ có điều nàng vẫn ngoan ngoãn phối hợp, giả vờ hôn mê, để chờ đợi tiếp. Một lúc sau, trong bụi rậm, xuất hiện hai người, tiến đến ôm lấy Thượng Quan Tuyết Băng rời đi.

Lễ hội vẫn cứ như thế diễn ra, không ai biết tiếp theo sau đó sẽ là một tràng chấn động, khiến mọi người ai cũng không quên được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: