Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 14

Đến ông trời cũng muốn giúp tên Doãn Thừa đó hay sao , cứ nghĩ xe ngựa của ta sẽ đuổi kịp được hắn , nào ngờ tới giữa đồi con ngựa lại dở chứng không chịu đi nữa . Dù phu xe có quất roi cỡ nào nó vẫn không chịu di chuyển .

Thấy tình hình có vẻ không ổn , Tiểu Loan liền giao mọi trọng trách lại cho ta  " công tử cứ chạy thẳng hướng này là sẽ tới được Thanh Lương Tự  . Bây giờ an nguy của tiểu thư quan trọng hơn , ta sẽ đuổi theo sau ,ngài nhanh lên còn kịp " .

Lâm Duẫn Nhi ta không cần biết gì hết chỉ biết chạy , dùng hết sức mà chạy , không biết ta đã chạy được bao lâu , mặt trời bắt đầu lặn dần . Khi thấy được một ngôi tự đề bản Thanh Lương Tự , ta như bắt được vàng , liền mặc kệ mọi thứ ra sao mệt mỏi thế nào , vội vàng chạy tới đập cửa thật mạnh " có ai không cứu người đi " .

Liền có hai vị tiểu hòa thượng ra mở cửa , không để mất thêm thời gian ta liền nắm lấy cổ áo của vị hòa thượng lên , mặt ta đầy sát khí , gắt gao hỏi " quận chúa ở nơi nào " . Như kinh hãi trước thái độ của ta , vị tiểu hòa thượng sợ sệt chỉ tay về phía bên trái " đangg..g...  ơ..ở đình viện cùng Doãn công tử ". Buông hắn ra ta mặt kệ hắn như thế nào liền tiếp tục chạy về phía đình viện .

Hai vị tiểu hòa thượng sợ sệt nhìn nhau " làm sao đây , lúc này Doãn thí chủ có căn dặn không cho ai tới quấy rầy hắn , giờ tên đó đằng đằng sát khí như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không ? Hay là chúng ta  đi báo với trụ trì đi " một trong hai vị tiểu hòa thượng lên tiếng. " Không được nhìn dáng vẻ của hắn chắc có lẽ cũng thuộc quan lại triều đình , lỡ đắc tội thì không nên . Giờ mà can thiệp vào khéo lại rước thêm họa . Cứ mặc kệ bọn họ đi , coi như chúng ta chưa thấy gì hết " hai người nhìn nhau gật đầu nhất trí .

Chạy tới đình viện liền thấy Doãn Thừa đang bế Tú Nghiên đi thật nhanh về phía căn phòng kia . Lúc đó đầu óc ta như không còn lý trí , không cần suy nghĩ gì liền vơ đại khúc cây gần đó , chạy lại giáng một cây vào đầu Doãn Thừa khiến hắn lăn ra bất tỉnh .

Lúc ổn định tinh thần lại mới thấy sợ hãi liền buông khúc cây đó xuống , từ từ tiến tới gần hắn xem còn sống hay không . " May quá vẫn còn thở " Lâm Duẫn Nhi thở phào nhẹ nhỏm như trút được cục đá lớn .

Tú Nghiên do thần trí không ổn định , cộng thêm lúc nãy Doãn Thừa té xuống buông nàng đột ngột nên nàng cũng đã bất tỉnh . Ta vội vàng ôm nàng vào phòng , đặt nàng lại trên giường .

Chuyện bây giờ là làm sao xử lý tên Doãn Thừa này đây . " mặc kệ nhốt hắn vào nhà củi gần đó trước , lo cho Tú Nghiên quan trọng hơn " vừa nghĩ ta vừa lôi hắn vào phòng củi , khóa chặt cửa lại , dù ngươi có tỉnh dậy ta coi ngươi làm sao mà chạy được .

Xem ra hôm nay hao tốn không ít sức lực , hết chạy về phủ lại chạy lên tự rồi lại chạy tới đây . Ngày hôm nay của ta gói gọn một chữ thôi " chạy ". Tuy là hao tổn sức lực như vậy nhưng dường như cơ thể ta không cảm thấy mệt mỏi gì cả , có lẽ sự an nguy của Tú Nghiên đã lấn át hết mọi thứ rồi .

Nhìn nàng đang nằm yên tĩnh trên giường khiến ta cảm giác xót xa vô cùng , bàn tay nàng có vài chổ đã ửng đỏ có lẽ trước khi mê mang nàng đã chống cự kịch liệt để bảo vệ mình .      

" nếu ta thật sự không tới kịp thì chuyện gì sẽ xảy ra với nàng đây " ta thì thầm bên nàng  , bàn tay không yên phận tự ý đưa lên vuốt đi vài lọn tóc trên gương mặt xinh đẹp của nàng .Dường như ta vẫn muốn hơn những điều đó , tay khẽ vuốt làn da mịn màng trên gương mặt Tú Nghiên , rồi tới chiếc mũi cao thẳng của nàng , khi ngón tay chạm tới đôi môi của nàng tim ta dường như đập càng lúc càng nhanh , nhanh tới nổi ta cảm tưởng nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy thoát thân .

Trong vô thức đầu ta đã cuối sát gần lại Tú Nghiên , gần tới nổi ta có thể cảm nhận được từng nhịp thở của nàng . Ánh mắt ta cứ tập trung vào đôi môi đỏ hồng của nàng , tuy lý trí ta không cho phép ta làm chuyện thừa nước đục thả câu như vậy , nhưng trái tim ta thì hoàn toàn ngược lại , nó xâm chiếm toàn bộ tâm trí ta rồi .

Lâm Duẫn Nhi bạo gan tiến gần hơn nữa , trong một khoảnh khắc môi của Tú Nghiên và Duẫn Nhi đã chạm vào nhau , nhưng chỉ trong một khắc liền rời khỏi ngay . Cảm giác hụt hẫn trong Lâm Duẫn Nhi lại xuất hiện , nó như thôi thúc bản thân phải tiếp tục hơn nữa . Nhưng khi Duẫn Nhi thấy lại những vết bầm đỏ trên tay Tú Nghiên " Tú Nghiên đã phải chống cự hết sức mình để bảo vệ sự trong sạch của nàng , còn ta đang làm gì đây , hành động này của ta có khác gì tên đồi bại Doãn Thừa kia " cảm giác hối hận trong Duẫn Nhi bắt đầu lớn dần .








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro