Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tô Ngọc Tuyền nhàn nhạt liếc nhìn Tịch Triết Nhĩ.

Sau đó cuối đầu, tiếp tục hô hấp nhân tạo cho Andrew.

Cậu không có năm mũi của Andrew, cũng không có ấn ngực hắn, chính là vì chờ Tịch Triết Nhĩ đến.

Hiện tại vừa đúng lúc.

Tô Ngọc Tuyền nhìn gã ta chạy đến trước mắt.

Cậu kề sát mặt Andrew, hơi nghiêng nghiêng đầu đè mũi của hắn lại, miệng đối miệng, tiếp tục thối khí cho đối phương.

Tịch Triết Nhĩ tái mặt.

Gã đến gần, hung ác nói: "Tô Ngọc Tuyền, ngươi đang làm cái gì?"

Cậu ngẩng đẩu nhìn gã, mặt đầy nghi hoặc: "Ngươi đang tức giận sao, ta quen biết ngươi à?"

Đáy lòng cậu tràn đầy khinh bỉ.

Vai chính này, sao lại biểu hiện như này, là cảm thấy cậu đang phản bội gã sao? Đúng là ta không cần ngươi, ghét bỏ ngươi, đuổi ngươi đi, nhưng ngươi không thể vì những điều này mà buông tay ta.

Má nó, con ch* ích kỉ.

Vừa nghe cậu nói xong, mặt gã càng xấu, trong lòng ngực đều là hoả khí, gã rất muốn đem hai người trước mặt mình xé nát.

Gã nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Tô Ngọc Tuyền, chỉ cảm thấy trong mắt cậu đều là khinh bỉ gã.

Cậu dám khinh bỉ gã.

Lúc này lửa giận càng lúc càng sục sôi, nháy mắt xúc động, Tịch Triết Nhĩ nắm chặt tay thành quyền trực tiếp hướng To Ngọc Tuyền đang mở to hai mắt mà đánh.

Cùng lúc đó, cậu cong đuôi để Andrew dựa vào người mình, hai tay đan trên ngực hắn dùng sức ấn ngực.

Một chút, lại một chút.

Phụt.

Trong cỏ họng Andrew dâng lên một luồng nước, sau đó mở mắt.

Mà cậu liền hoảng sợ mà kêu lên: "A!"

Andrew chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh tiểu mỹ nhân của mình che kín hõm vai, sau đó liền cấp tốc lui về phía sau, thân thể Andrew nháy mắt trầm xuống.

Andrew theo bản năng trồi lên mặt nước, hướng tiểu mỹ nhân bơi qua.

Giây tiếp theo, hắn dùng nhiều năm kinh nghiệm của mình nhanh chóng ý thức được có người tập kích, Andrew liền nhanh chóng đón chiêu của người nọ, sau đó hắn thủ thể, hướng cổ người đó mà đánh tới.

Nếu chuẩn xác một chút nữa, cổ của người nọ có thể gãy thành hai khúc.

Tịch Triết Nhĩ lập tức cảm nhận được nguy hiểm, gã vội vàng né tránh chuẩn bị lẻn vào trong nước chạy trốn.

Nhưng bởi vì cánh tay bị nắm lấy, lúc gã lặn xuống, chỉ cảm thấy được khớp vai của mình bị vặn một cái lập tức trật khớp, làm cả người gã đều là mồ hôi lạnh.

Sau đó, gã cảm thấy bụng mình đau nhói, lục phủ ngũ tạng tựa như bị người dùng lực đá.

A, không phải tựa như.

Một chân này hung hăng đá vào bụng gã, một cú rồi lại một cú.

Tuy nước biển có áp lực cảng trở, nhưng từng cú đá này vẫn làm gã đau đến nỗi không thở nỗi, mùi máu tươi tràn ngập khoang họng.

Tịch triết Nhĩ cố hết sức bơi ra khỏi mặt nước, cắn răng nói: "Ngươi dám đánh ta, ta..."

Lời nói còn chưa nói xong, Tịch Triết Nhĩ đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Sát khí nồng đậm trên người đối phương, cặp mắt đỏ đậm mang theo một cổ tử khí mãnh liệt, đều đáng chú ý chính là khuôn mặt kia rất quen thuộc.

Hắn chính là Bệ Hạ tiền nhiệm - Andrew.

Hắn không phải đã chết rồi hay sao? Cha hắn tự mình an táng cho hắn vào quan tài băng, sau đó nhấn chìm nó trong hải vực đen.

Vì sao hiện tại hắn lại xuất hiện ở đây.

Gã cảm thấy vô cùng khó tin, đau đớn xuyên qua cái tim đâm thẳng vào trong đầu gã.

Uy áp khổng lồ kia lập tức ập đến áp chế tinh thần của gã.

Tịch Triết Nhĩ lập tức ngưng tụ tinh thần lực ngăn chặn uy áp khủng bố đó. Nhưng căn bản chính là ngăn cản không được, tinh thần lực của gã nháy mắt tan vỡ, biển tinh thần phảng phất như có vô số cây đao vô hình băm nhỏ biển tinh thần của gã.

Phụt một cái, một búng máu từ trong họng Tịch Triết Nhĩ phun ra.

Gã gian nan nói: "Andrew Bệ Hạ."

Hai tròng mắt của Andrew đều đỏ lên, đầu hắn đau như búa bổ.

Tiểu mỹ nhân của hắn sợ hãi kêu lên khiến hắn rất không thoải mái, tinh thần không được trấn an càng lúc càng bạo động. Andrew duỗi tay túm lấy Tịch Triết Nhĩ ấn vào trong nước.

Đôi mắt hắn chỉ còn lại sát ý lãnh khốc.

Tịch Triết Nhĩ giãy giụa, không ngừng bị ấn vào trong biển. Miệng mũi đều là nước biển, cảm giác hít thở không thông truyền đến.

Sau đó gã chậm rãi chìm xuống.

Thấy gã yên tĩnh, lúc này Andrew cũng buông tay.

Gã bị Andrew đơn phương ngược đãi, Tô Ngọc Tuyền đứng xem đến thực vui vẻ. Lần thử này có kết quả khiến Tô Ngọc Tuyền rất vừa lòng, quả nhiên giai đoạn vai chính chưa đủ mạnh lên nên chỉ có thể bị vai ác ngược đãi.

Điều này càng làm cậu bái phục Andrew hơn trước.

Trọng sinh nhiều lần như vậy, đối với vai chính công thụ, trước nay đơn phương vô pháp khiến họ bị áp chế, chỉ có thể nghẹn khuất bản thân, âm thầm tính kế đối phương, chịu đựng cảm giác bị vai chính công thụ ghê tởm và đè ép.

Tô Ngọc Tuyền rũ mắt suy tư một lúc, khoé miệng lại cong cong. Ngẩng đầu hướng về phía Andrew bơi đến. Ánh mắt của mỹ nhân ngư ngập nước, vừa bơi đến liền ôm lấy hắn, trong giọng nói có chút lo lắng và uỷ khuất.

"Ngươi có bị thương hay không?" Thiếu niên dán sát vào người Andrew, lay lay người hắn nhìn từ trên xuống dưới.

Andrew bắt lấy tay cậu, tầm mắt dừng trên hõm vai bị thương của đối phương, duỗi tay tính chạm vào: "Tiểu mỹ nhân, có đau không?"

Tô Ngọc Tuyền không chút do dự gật đầu. Hốc mắt ngập nước lập tức rơi xuống từng giọt nước mắt như trân châu chảy dọc trên khuôn mặt tinh xảo, cậu nghen ngào nói: "Ta không thể hiểu nổi tên ngốc kia, vừa đến đây liền tức giận hỏi ta đang làm cái gì, sau đó liền tấn công ta."

Cậu bĩu bĩu môi: "Ta đâu làm gì khác, chỉ hô hấp nhân tạo cho ngươi nha!"

Nói đoạn, cậu lại tức giận: "Hắn ta đúng thật là một người cá xấu!"

Mỹ nhân ngư mềm mại ngoan ngoan oán trách, vừa uỷ khuất vừa tức giận, cái đuôi phía sau quẫy quẫy mặt nước, làm nổi lên một mảnh bọt nước.

Vẫn là cái bộ dạng trẻ con này, ngay cả khi tức giận cũng đáng yêu đến như vậy. Thật ngốc, còn tưởng rằng kẻ kia là nhân ngư.

Andrew xoa xoa đầu cậu, mỹ nhân ngư phát giận trách mắng dần dần nguôi giận, tuy rằng vẫn còn hơi khó chịu, nhưng không ảnh hưởng đến Andrew.

"Hắn là nhân loại." Andrew nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của thiếu niên, sau đó đặt tay mình lên tai của đối phương. Lỗ tai của nhân ngư là dạng cánh xoè, khung xương có dạng như một cánh quạt, lộ ra màu xanh của huỳnh quang, càng khiến cho mỹ nhân ngư trước mắt càng trở nên huyền ảo như trong giấc mộng.

Andrew khoá chặt thiếu niên trong ánh mắt của mình, trầm thấp nói: "Sờ sờ."

Hả?

Tô Ngọc Tuyền nghi hoặc.

Sau đó cậu hiểu được ý của nam nhân đang nhéo nhéo lỗ tai cậu, vươn tay sờ sờ vành tai mềm mại của hắn: "Mềm mại, sờ thật thích."

Andrew mỉm cười, tay cầm tay cậu sờ đến thính tai.

Đồng thời, hắn cũng sờ tai của thiếu niên.

Nam nhân chầm chậm nói, giọng nói thấp thấp mang theo mê hoặc nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đều là mỹ nhân ngư, lỗ tai đều nhòn nhọn."

Andrew từ lúc sinh ra lỗ tai cũng không giống người bình thường.

Lỗ tai nhọn dài, rất giống với lỗ tai của tinh linh thời cổ.

Cũng vì điều này, từ nhỏ đến lớn hắn đều nhận được sự sủng ái của phụ hoàng và mẫu hậu, có người còn nói hắn được trời cao phái xuống đưa đến để cho Đế quốc có thêm hy vọng, dân chúng cũng đối với hắn ôm đầy kỳ vọng mãnh liệt.

Andrew cũng không phụ sự kỳ vọng của tất cả mọi người, ở chiến trường chém giết Trùng tộc. Sau đó ép bọn chúng trở về hang ổ của mình. Tiến thẳng đến sào huyệt của Trùng Hậu, đem Trùng Hậu chém. Mà hắn bị thương trong chiến tranh, tinh thần lực bị tổn hại nghiêm trọng, Andrew chỉ có thể khiến bản thân mình ngủ say.

Lại khiến hắn không nghĩ đến, lần ngủ say này, lại bị người có tâm biến thành yên giấc ngàn năm.

Tô Ngọc Tuyền nhìn tai của hắn nhòn nhọn như tinh linh, nghiêng nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi.

Còn chưa tự hỏi xong, đầu nhỏ đã bị gõ một cái.

Cậu duỗi tay bưng kín đầu, đôi mắt trừng lớn, không thể tin nổi: "Ngươi đánh ta!"

"Chờ ngươi nhìn thấy lỗ tai nhân loại thì có thể phân biệt rõ ràng hơn." Andrew nói nhỏ: "Không phải đánh, chỉ là nhắc nhỏ, bả vai của ngươi không đau hay sau?"

Nói rồi Andrew dùng một tay ôm lấy mỹ nhân ngư: "Hướng kia đến gần bờ biển hơn, ta mang ngươi lên bờ chữa trị vết thương của ngươi nhé."

Khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọc Tuyền khẩn trương lên, dùng sức lắc đầu: "Bả vai ta rất đau, nhưng một thời gian sau sẽ hết! Không muốn đi lên bờ, nơi đó có rất nhiều nhân loại, rất nguy hiểm!"

Andrew nhìn một màn này, lập tức nở nụ cười: "Ngốc mỹ nhân ngư."

"Ta không ngốc!" Cậu tức giận phản bác: "Ngươi toàn nói bậy!"

Tiểu mỹ nhân tức giận đến quai hàm đều phồng lên.

Nhìn về phía cậu, Andrew cảm thấy tiểu mỹ nhân khi tức giận tràn đầy sinh khí, vô cùng đáng yêu.

Hắn vươn ngón tay chọc chọc gương mặt cậu, đôi mắt chớp chớp, mắt phượng tràn ngập ý cười: "Ta giả làm nhân loại lâu như vậy rồi, sao lại không có thế lực của mình được, đúng không."

Tô Ngọc Tuyền hơi sửng sốt, liền nghe nam nhân nói tiếp: "Nhân loại rất phức tạp, tuy rằng bọn họ rất xấu, nhưng nhược điểm rất nhiều, chỉ cần nắm giữ được nhược điểm đó thì liền có thể lợi dụng được họ."

Vào ngay lúc này, trên không trung chợt có âm thanh.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên.

Trên không trung có gì đó đang xuất hiện. Đó là một tàu chiến hạm. Chiến hạm này cũng không phải là loại chiến đấu, trên chiến hạm được phát hoạ rõ ràng long văn thật lớn.

Chiến hạm kia chớp mắt liền đến trước mặt hai người, sau đó dừng lại, Cửa lớn của tàu chiến hạm từ từ mở ra, từ phía trên chậm rãi rơi xuống một dây thang.

"Nhìn ta thuần phục người đến nè." Andrew cười cười khoé miệng cong cong, bế Tô Ngọc Tuyền đi lên dây thang.

Sau khi hắn đi lên dây thang liền thu lại, đem hai người kéo lên hiến hạm.

Tô Ngọc Tuyền khẩn trương đến nổi miệng nhỏ mở to hình thành chữ "O", tò mò nhìn xung quanh, tựa như bị cảnh vật trước mắt làm cho sợ hãi.

Cậu ngẩng đầu nhìn, cúi đầu xem xung quanh, nhìn trái nhìn phải.

Andrew nhìn bộ dáng tò mò của cậu mà bật cười, duỗi tay xoa xoa cái đầu xù xù của thiếu niên.

Lại không biết, thiếu niên cúi đầu nhìn về phía biển, ánh mắt thâm sâu.

Tịch Triết Nhĩ bị mất trang bị hô hấp, sau đó bị ấn vào biển, đến khi chìm xuống mới buông tay.

Nếu là người bình thường đã sớm chết đi

Nhưng gã ta chính là vai chính công, quy tắc thế giới không cho phép hắn chết.

Cũng không biết quy tắc thế giới sẽ an bài thế nào.

Mà cậu lại biến thành mỹ nhân ngư.

Trong đầu nghĩ, Tô Ngọc Tuyền thật ra không có thất vọng lắm.

Cái chết đôi khi chính là cách nhẹ nhàng nhất, chết liền hết, không cảm nhận được thống khổ gì.

Quy tắc thế giới có lẽ không biết, nhân loại có ý thức có tư tưởng, chính là nhân loại khó khống chế nhất. Xảy ra một chút bước ngoặc bất đồng, liền đại diện cho kết quả sẽ bị thay đổi, đa dạng cái kết sẽ xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro