Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 - 10

Hà Phong hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị, so với năm đó hắn hiện tại toàn thân lộ ra khi tức thành thục, ánh mắt thâm thúy, thế nhưng lại lạnh lùng xa cách cự tuyệt người khác cả ngàn dặm. Nam nhân nắm lấy cổ tay Hà Phong, xuyên qua ánh mắt không tin được của Hà Phong mà hôn lên, "Umh...Đừng."Tin tức tố cường đại của Alpha bắt đầu theo đôi môi thâm nhập vào cơ thể Hà Phong, không giống với mùi rượu nồng đậm khiến hắn say mê của Dương Ngạn, mà là vị hoa quả thanh mát tiến thẳng đến đại não của Hà Phong, hai đạo khí tức mạnh mẽ khiến Hà Phong khó chịu không thở nổi, "Không, đừng...Buông ra." Tay cầm ly rượu dùng sức đẩy nam nhân ra, rượu trái cây toàn bổ đổ lên trên áo khoác tây trang của nam nhân. Hà Phong tập tễnh lui về phía sau, bất ngờ không kịp đề phòng liền đụng vào xe đẩy thức ăn của phục vụ viên, "Bang" toàn bộ ly chén rượu trên khay rớt xuống đất bể tan tành.

Người trong hội trường nghe được thanh âm chói tai kia liền quay đầu nhìn hai người bọn họ, Dương Ngạn nhíu mi, đi tới ôm vai Hà Phong, nghe thấy khí tức Alpha xa lạ không thuộc về mình, mắt nhìn nam nhân đang tựa trên tường uống rượu, "Hạ tiên sinh, Ngài cùng vị hôn phu của ta trò chuyện không sai." Nam nhân liếc mắt nhìn cánh tay đặt trên vai Hà Phong, "Lão bằng hữu lâu ngày gặp lại, đương nhiên trò chuyện không sai, Dương tiên sinh không ngại ta lên lầu đổi lại y phục chứ!" "Đương nhiên." Hạ Viễn Khê đặt chén rượu xuống rồi đi qua bên cạnh Hà Phong, dùng thanh âm khinh miệt chỉ ba người nghe được mà nói, "Hương vị của ngươi cùng năm đó vẫn không thay đổi."

Dương Ngạn sắc mặt sa sầm ôm lấy Hà Phong đang có chút run rẩy, "Làm sao vậy? Không sao chứ?" Thấy Hạ Viễn Khê đi xa, Hà Phong thở ra một hơi, khí tức quen thuộc truyền tới, lắc đầu tránh ra tay Dương Ngạn, "Không có việc gì, ta có chút không thoải mái, muốn về nhà trước." "Ta đưa ngươi về" Hà Phong kéo lỏng caravat, không nhìn Dương Ngạn lập tức đi ra ngoài, "Không cần, ta tự đi một mình."

Hạ Viễn Khê đổi xong y phục bước ra liền thấy Dương Ngạn đang tựa lên lan can cầu thang uống rượu, "Dương tổng, chờ ta sao?" "Làm phiền Hạ tổng sau này hãy tôn trọng Omega của ta, đừng trách ta lần sau không khách khí." Hạ Viễn Khê có chút buồn cười nhìn Dương Ngạn, "Có phải của ngươi hay không bây giờ còn chưa nói rõ được." Dương Ngạn nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Viễn Khê, một hơi uống hết cốc rượu, không thể không điều tra cái vị Omega yêu gây chuyện kia có chuyện gì gạt y.

Không đợi Dương Ngạn điều tra rõ ràng, Hà Phong đêm hôm đó liền biến mất, tròn ba ngày không trở về nhà, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi được, Dương Ngạn thử liên hệ với Hà gia, các hạng mục vẫn tiến hành bình thường, nhưng bọn họ đối với tung tích của Hà Phong không hề hé răng, "Tra rõ hắn đi đâu chưa?" "Dương tổng, còn chưa có tin tức, chỉ biết đêm hôm đó hắn leo lên một chiếc xe thương vụ màu đen." "Ngươi lui xuống đi, giúp ta điều tra chút chuyện của Hạ Viễn Khê." Dương Ngạn nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, nhớ tới lời ba ba y nói ngày hôm qua, chắc chắn trong này có chuyện gì đó gạt y, "Các hạng mục của Hà gia ba sẽ trực tiếp xử lý, con trước hết đừng dính vào, chuyện kết hôn cũng từ từ làm, ba bên này vừa nhận vài hạng mục, con đi khảo sát giúp ba vài ngày."

Hà Phong bị nhốt trong nhà đã ba ngày, vốn hắn tưởng ba hắn gọi hắn về nhà là vì nhớ hắn, không nghĩ tới ngay cả di động của hắn cũng tịch thu, bây giờ lại còn tìm người đến trông chừng hắn.

"Ba, ba gọi con về làm gì vậy."

"Dạo này con với Dương Ngạn ở chung thế nào?"

"Rất tốt ạ."

"Con mấy ngày này cứ ở yên trong nhà, đừng đi ra ngoài."

"Vì sao ạ?" Hà Phong nhìn biểu tình suy nghĩ sâu xa của Hà ba, thật sự nghĩ không ra ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, "Con hãy xem mấy cái này trước đi." Hà Phong liếc liếc văn kiện nằm trên bàn, đây là hạng mục mà nhà bọn họ và Hạ gia hợp tác, "Chúng ta là người làm ăn, khó tránh khỏi phải dùng chút thủ đoạn sau lưng người khác, chứng cứ này là do ba sơ suất, Viễn Khê hài tử này rất không sai, còn đặc biệt đến nhắc nhở ba." Hà Phong càng nghe càng hồ đồ, "Ba, con thật sự không hiểu ý ba, chuyện này và Dương Ngạn thì có liên quan gì?"

Hà ba lấy tay gõ gõ đầu con trai, một bộ thật là không nên thân nhìn Hà Phong, "Những chứng cớ này đều là Dương gia hợp tác mua từ trong tay luật sư. Con nghĩ mà xem, bọn họ tra những cái này có mục đích gì?" Dương Ngạn trưng ra vẻ mặt không tin được, "Ba, ba nói tất cả thứ này đều là hợp tác cùng với luật sư, Dương Ngạn không phải là người như vậy, sao ba không nói là do Hạ Viễn Khê..." "Con nói gì vậy. Ba và cha Hạ Viễn Khê có giao tình bao nhiêu năm nay, con mấy ngày nay cứ ở trong nhà đi, cũng đừng liên lạc gì với Dương Ngạn. Chuyện còn lại anh của con sẽ xử lý."

Hà Phong ôm chăn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nghe khí tức của y trên người mình, mấy ngày nay không tối nào cảm nhận được thân thể ấm áp của y căn bản là không ngủ được, Hà Ý vừa vào phòng liền nhìn thấy đệ đệ nhà mình bày ra bộ dáng nữa sống nữa chết, thật sự là nhìn không được, "Em chỉ mới làm Omega của hắn vài ngày mà đã yêu hắn rồi sao?" Hà Phong xoa tóc, đứng lên như con gấu mà đu lên người Hà Ý, "Ca, anh để em ra ngoài đi, hay cho em gọi một cuộc điện thoại cũng được mà."

Hà Ý sủng nịnh sờ tóc em trai, "Thả em ra ngoài là không được, bên ngoài đều là người của ba, bất quá gọi một cuộc điện thoại thì có thể, anh đi phòng khách giúp em trông chừng bọn họ." Hà Phong ôm Hà Ý dùng sức hôn một cái, "Cảm ơn ca."

"Rưm" "Rưm" "Uy, ai vậy?" Hà Phong nghe di động rưm rưm biến thành âm thanh của Dương Ngạn, có chút hoảng hốt, "Hà Phong, là em sao?" "Umh." "Mấy ngày nay em đi đâu?" Hà Phong liền nói ngắn gọn, mất công ca ca hắn nghe được, "Dương Ngạn, ba của em nói những chứng cớ kia đều là anh làm sao?" "Chứng cớ gì?" lập tức đột nhiên có chút hiểu ra, "Không có gì, nửa đêm nay anh đến cổng sau nhà em, leo qua hàng rào mà vào, đừng để bị phát hiện." "Em bắt anh leo hàng rào?"

"Đệ, em khỏe không, anh vào nhé." Hà Phong mắt hướng cửa nhìn, liền nói thật nhanh vào trong di động, "Em chờ anh, cúp đây."

Thật vất vả chờ đến nữa đêm, Hà Phong đứng trước cửa sổ trong phòng, tay niết niết giấy chứng nhận, chỉ cần y chịu đến đây, ngày mai hai người liền đi làm thủ tục, lần này Hạ Viễn Khê trở về khẳng định không đơn giản, nhớ tới ác mộng lúc trước, chính mình cũng không dám nghĩ đến, tuyệt đối không thể.

Dương Ngạn giống như tên trộm dùng sức chín trâu hai hổ mới bò vào được, thật đúng là điên rồi, rõ ràng trước đây bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, lẽ nào chỉ vì ngủ với nhau mấy lần mà có cảm tình sao? Thế nhưng khi y ngẩng đầu nhìn thấy Hà Phong đang nhìn chính mình, mẹ nó, mặc kệ đi. Hà Phong chậm rãi đu theo sợi dây bò xuống từ lầu hai, Dương Ngạn hai tay mở ra, Hà Phong buông lỏng tay ngã vào trên người Dương Ngạn, hai người giống như quả cầu tuyết lăn vào trong bụi cỏ.

Hà Phong cười ghé vào trên người Dương Ngạn, "Anh nói hai chúng ta có giống yêu đương vụng trộm không, em còn nghĩ anh sẽ không tới."

Dương Ngạn phủi cỏ dại trên tóc Hà Phong, "Em đây là chuẩn bị cho anh nằm đây cả đêm uy muỗi đúng không?" "Còn không bằng em uy anh, đi nhanh lên, đừng để người của ba phát hiện."

"Umh.." Dương Ngạn vừa mở cửa đi vào phòng đã bị Hà Phong từ phía sau lao đến đẩy ngã trên mặt đất, kịch liệt hôn môi, Hà Phong giữ lấy ót Dương Ngạn, cắn cắn môi dưới, đầu lưỡi nóng ấm tiến vào trong miệng Dương Ngạn, lưỡi cùng lưỡi đồng thời khiêu khích lẫn nhau, ngón tay Hà Phong vuốt ve thân thể Dương Ngạn, ảo não không cởi được sao sơ mi của Dương Ngạn, liền dứt khoát dừng lực xé rách.

.....

Chờ Dương Ngạn phát tiết xong, Hà Phong mệt mỏi cuộn mình trong lòng y thở dốc, khẽ cựa quậy một cái cửa huyệt liền bắt đầu chảy ra gì đó dính nị, Dương Ngạn hôn lên khóe mắt còn lưu lại nước mắt của người trong lòng, "Anh ôm em đi tẩy rửa." Hà Phong mở mắt ôm cổ Dương Ngạn, tựa lên lồng ngực y nghe tiếng tim y đập, thật nhanh, "Dương Ngạn, trở thành Alpha hợp pháp của em đi." Âm thanh Hà Phong biếng nhác trầm thấp quanh quẩn bên tai Dương Ngạn, địa phương nào đó trong lòng lại bùm một tiếng nở hoa, "Hảo."


Hà Phong sau khi được hầu hạ thoải mái mới nghĩ đến chuyện hắn cư nhiên chủ động xx với y, xấu hổ trốn trong chăn không chịu ra, Dương Ngạn cách lớp chăn ôm hắn vào trong lòng, "Lúc nãy còn chủ động, bây giờ lại học theo người khác mà thẹn thùng nha, kỳ thực ngày đó anh muốn hỏi em, giữa em và Hạ Viễn Khê rốt cuộc có quan hệ gì? Đi điều tra không bằng trực tiếp hỏi em." Hà Phong đã nhiều năm rồi không nghe ai nhắc đến cái tên này, trách không được người ta thường nói hồi ức có đôi khi rất tàn khốc.

"Ngươi chẳng phải rất thích ta sao? Khiến người trong lòng thoải mái không phải là việc ngươi phải làm sao?"

"Ngươi xem chỗ này của ngươi cắn ta thật chặt a."

...

"Ngươi nhìn xem trong thư viện này chỉ có mỗi hai chúng ta, ngươi liền ngoan ngoãn để ta thượng đi."

....

"Một Alpha lại bị một Alpha khác thao phía sau liền bắn, ngươi nói xem ngươi có tiện không?"

"Cởi, ta kêu ngươi cởi hết quần áo..."

"Hà Phong, anh đang nói chuyện với em đó, ngủ rồi sao?" Hà Phong bị âm thanh đột nhiên đề cao của Dương Ngạn dọa sợ, đá chăn ra xoay người tựa lên vai Dương Ngạn, "Hắn là con trai của bạn ba em, em mười tám tuổi mới biết hắn, không nghĩ tới hắn còn là học trưởng của em, em đã từng thích hắn, sau lại hướng hắn thổ lộ." "Hắn không phải là A.." "Đúng vậy, hắn đương nhiên không đồng ý, về sau em trai Omega của hắn bị tai nạn giao thông mà qua đời, thật lâu sau đó em mới biết em trai hắn thích em, hôm đó em ấy đứng ngoài nghe em và hắn..." "Anh nói em có phải rất ngu không, có Alpha nào lại đi thích đồng loại."

Dương Ngạn nghe âm thanh nức nở trầm thấp của hắn, lấy tay vuốt ve lưng hắn, "Không đâu, anh rất hâm mộ em, xã hội này còn quá nhiều người cứng nhắc bảo thủ, tình yêu vốn không có giới hạn, nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, có vài người ngay cả tiếng yêu hai chữ này cũng không dám nói, bởi vì bọn họ sợ hãi, sợ kết quả không được như ý, thế nhưng em so với bọn họ đều dũng cảm hơn."

"Nếu như có một ngày anh phát hiện quá khứ của em rất kinh khủng."

"Không quan hệ, quá khứ đó không có anh, em không muốn nói hay muốn quên đi anh cũng không có quyền hỏi, cái mà anh quan tâm là hiện tại của em bây giờ là anh."

Dương Ngạn cảm nhận được bả vai của mình bị thấm ướt, nâng mặt Hà Phong lên, ôn nhu hôn lên ánh mắt hắn, hôn lên nước mắt của hắn, qua chóp mũi thẳng đến bờ môi, "Không phải mỗi người đều có quá khứ bi thảm, nhưng mà em vẫn sống tốt cho đến bây giờ, có lẽ đến một ngày nào đó ngay cả tên của hắn em cũng không nhớ được."

"Hai vị tiên sinh, chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc." Sáng sớm từ trong đại sảnh làm việc đi ra hai người cứ như là nằm mơ, "Dương Ngạn, anh đánh em một cái xem, có phải em đang mơ không." Dương Ngạn niết lấy hai má người nào đó đang còn hoảng hốt, hương hoa nhàn nhạt theo môi Dương Ngạn tràn ngập trong cổ họng hai người, ngọt lịm giống như ly kem tươi mát, Dương Ngạn thuận tay bắt lấy tay Hà Phong đeo vào ngón áp út của Hà Phong một chiếc nhẫn. Hà Phong đỏ mặt đẩy Dương Ngạn ra, "Chúng ta ở nơi công cộng mà hôn nhau cũng được sao?" Giơ bàn tay lên trước ánh mặt trời, trên chiếc nhẫn chỉ khảm một viên kim cương nhỏ, đây là viên kim cương nhỏ nhất mà hắn từng xem nhưng lại là chiếc nhẫn tối trân quý.

Dương Ngạn từ phía sau ôm lấy Hà Phong, "Đây là anh mua lúc anh vừa hai mươi, không nghĩ tới vậy mà lại vừa vặn. Từ hôm nay trở đi anh nghĩ muốn làm ở đâu, làm thế nào đều hợp pháp." Hà Phong thiếu chút nữa cười lăn trên mặt đất, "Anh xác định ở đâu đều hợp pháp sao? Anh muốn ngay tại đại sảnh này lỏa thể, còn chưa kịp làm đã bị cảnh sát thúc thúc bắt lại rồi." Dương Ngạn nhìn người nào đó không chút tình thú vươn tay, "Đi thôi, chút nữa còn phải lên máy bay." "Sao cơ, anh muốn mang em đi bán ở đâu hả?" "Ba anh gọi anh đến một nơi để khảo sát, thừa dịp bọn họ còn chưa biết, chúng ta nhân dịp đi hưởng tuần trăng mật, ở một trấn nhỏ phía nam."

Hà Phong ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay, duỗi thắt lưng, mấy ngày nay cảm thấy bản thân bị táo muốn đòi mạng, bộ vị thấy thẹn nào đó thỉnh thoảng còn phân bố ra chút dịch thể, thật sự không phải là tới kỳ phát tình đi.

.................

Hà Phong thở phì phò, nhìn người trước mặt làn môi sưng đỏ, khóe miệng còn dính chút dịch thể màu trắng, con mắt ửng đỏ, quả thật rất gợi cảm, một tay đẩy Dương Ngạn sát vào gương trên bồn rửa mặt, vươn đầu lưỡi liếm láp đôi môi sưng đỏ kia, đang chuẩn bị thoát quần lại bị tay Dương Ngạn đè lại, "Đợi chút, anh không kết thúc nhanh được, anh sợ em ở trong này khó chịu." Nghe Dương Ngạn nói vậy Hà Phong có chút sững sờ, "Hả?" Dương Ngạn có chút buồn cười nhìn Hà Phong, "Hảo hảo ngậm tiểu bạch thỏ coi như là anh đi." "Ha? Nguyên lai anh chỉ là tiểu bạch thỏ thôi a?" "Chờ chút đến khách sạn em liền biết anh là tiểu bạch thỏ hay đại bạch thỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: