Chương 17 - 18
"Hà Ý, ta đau quá" Mạc Tâm Thức bị chính mình quát to trong mộng mà giật mình tỉnh giấc, xoa xoa mồ hôi trên trán, chuyển mắt nhìn đồng hồ báo thức, quên đi, đi làm sớm một chút cũng tốt, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, đừng suy nghĩ nữa, đã nhiều năm rồi với một người say rượu thì làm sao nhớ rõ chuyện này.
Vừa mở rộng cửa đã bị người ngồi ngoài cửa làm cho hoảng sợ, vô ý thức lùi về phía sau muốn đóng cửa lại bị Hà Ý dùng tay chặn cửa, trở tay ôm Mạc Tâm Thức áp lên cánh cửa, "Cậu trở về vì sao không nói cho tôi biết?" Đầy người mùi thuốc lá xông cho Mạc Tâm Thức đau đầu, "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?" Hà Ý đối với câu trả lời của y có chút khiếp sợ, "Chúng ta nhận thức nhau đã hai mươi năm, từ tám tuổi biết nhau rồi trở thành bằng hữu tốt nhất, vì sao hiện tại..." "Cậu cũng nói chúng ta là bạn tốt, người cũng đều đã ba mươi cả rồi, tất yếu có chuyện gì đều phải báo cáo sao?" Mạc Tâm Thức đẩy Hà Ý ra mở cửa, đầu cũng không quay lại nói, "Cậu muốn đợi thì cứ ở đây đợi, tôi còn phải đi làm."
Gió lạnh thổi lên mặt Mạc Tâm Thức khiến trái tim đang đập quá nhanh dần khôi phục lại bình thường, nếu biết sẽ như vầy thì lúc trước không nên quay về, không cần suy nghĩ miên man những chuyện này nữa, bệnh viện còn có bệnh nhân đang chờ y.
"Bác sĩ Mạc, hôm nay không chỉ có hoa, còn có đường, này cũng quá ngọt đi." Tiểu y ta vẻ mặt nhìn thấu xx biểu tình người vừa đẩy cửa bước vào, "Tại sao lại tặng nữa. Đường các cô chia nhau đi, hoa thì ném cho tôi." Mặc Tâm Thức không biết nói gì nghĩ mắt trợn trắng, "Đừng mà, hoa này rất tốt, người bệnh đến đây cũng thấy thư thái, đường thì bọn em không khách khí rồi." Nhìn hoa được y tá cắm trong lọ, rõ ràng là loại Lavender khiến người ta an tâm, cố tình lại khiến y có chút phiền lòng.
"Xin hỏi bác sĩ Mạc Tâm Thức có ở đây không?" Y tá tiểu thư vừa ngẩng đầu mắt nhìn, Alpha hảo soái, cùng với bác sĩ Mạc khí chất hoàn toàn bất đồng. "Có a có a, ta dẫn ngươi đi, anh ấy hôm nay phải trực ban không biết sao lại đến sớm như vậy." Kỳ thực y tá không cần dẫn đường, thế nhưng khó có khi nào thấy được soái ca như vậy, liếc xem nhiều một chút, "Ai, cái kia, ngươi không phải là người mỗi ngày đều gửi hoa đến tặng bác sĩ Mạc chứ?" "Ân?" Y tá đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ Mạc, "Đến, chính là nơi này. Soái ca, ngươi phải cố gắng nha. Lần sau nên đổi sang tặng hoa hồng đi. Trực tiếp hơn a."
Hà Ý nghe y tá nói mà sắc mặt trắng bệt, đi vào phòng ngửi thấy cả phòng đều là mùi hoa Lavender, tuy rằng cùng người kia thật hợp, thế nhưng vừa nghĩ đến hoa này không phải do hắn tặng, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa thật muốn đem toàn bộ số hoa này đốt sạch, "Sao cậu lại tới đây?" Mạc Tâm Thức ngoài ý muốn cư nhiên Hà Ý lại tìm tới bệnh viện, "Như thế nào đầu năm nay bệnh nhân đến toàn đưa tặng hoa, sao không tặng cờ thưởng, cờ thưởng nhiều chỗ tốt, mỗi ngày đều đeo lên tỏ vẻ tạ ơn, muốn thì thuân tay viết lên vài dòng, đa tạ ơn cứu mạng của bác sĩ Mạc."
Hà Ý chống tay lên bàn làm việc, một tay còn lại chống lên tường đem Mạc Tâm Thức vây khốn ở bên trong, tin tức tố Alpha thuộc về Hà Ý khuếch tán ở xung quanh y, đã nhiều năm rồi không có nhìn y thật kỹ, Hà Ý nhìn ánh mắt Mạc Tâm Thức ở gần, nhìn lông mi thật dài của y, nghiêng đầu thêm chút nữa là có thể hôn lên bờ môi của y.
"Tiểu Thức ca, em.. Nằm mơ rồi..." Hà Phong đột nhiên mở cửa bị động tác của hai người hình như là đang hôn nhau làm cho hoảng sợ, lập tức đóng cửa lại, "Làm sao vậy, nhìn bộ dạng của em như sắp bị hù chết." Dương Ngạn chọc chọc khuôn mặt tròn trịa của Hà Phong, thật vất vả mới đem hắn dưỡng béo ra được. "Anh của em ở bên trong." "Chẳng lẽ anh của em thần kinh có vấn đề, đến khám bệnh?"
Hà Phong nhảy lên người Dương Ngạn, cù y ngứa, "Em thấy người khám bệnh là anh mới đúng á." "Đừng nháo đừng nháo, hai người bọn họ đang làm gì thế? Sao em chưa bước vào đã bị dọa sợ." "Anh đoán xem là bọn họ đang làm gì nha?"
Dương Ngạn nhéo nhéo mông Hà Phong, "Lẽ nào bọn họ đang làm loại chuyện như này?" Khủy tay Hà Phong liền thúc vào bụng Dương Ngạn, "Anh không thấy xấu hổ chút nào sao?"
Hà Ý mở cửa tựa trên khung cửa nhìn hai người đang cản trở, "Hai đứa lại đến bệnh viện làm cái gì? Lẽ nào em trai của anh có?" Hà Phong liền nhấc chân đạp Hà Ý, "Ca, anh đứng đắn chút được hay không a." "Hai ngày nữa em phải đi công tác, hôm nay rảnh rỗi nên đưa em ấy đến kiểm tra lại, thế nào quấy rầy anh sao?" Hà Phong vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Ngạn, "Anh phải đi công tác sao em không biết? Anh vậy mà lại không nói cho em biết!" "Ai, anh không phải là..."
"Hai đứa bây muốn liếc mắt đưa tình thì cút về nhà cho anh, đừng ở đây quấy rầy anh." Hà Ý trợn trắng mắt nhìn hai kẻ muốn ngược cẩu này, dùng lực đóng cửa lại, tiếp tục tán tỉnh bác sĩ Mạc.
Dương Ngạn đã đi công tác được mấy ngày rồi, tên hỗn đản này vậy mà một cuốc điện thoại cũng không gọi nhất định là cố ý, Hà Phong đang thay ga giường tức giận mắng mấy tiếng, thế nhưng tay lại nhịn không được vuốt ve ga giường rồi chụp một tấm ảnh gửi sang cho Dương Ngạn.
"Em không có nhớ anh đâu, là ga giường mới nhớ anh."
Dương Ngạn còn đang tiếp khách ở nhà hàng nhận được tin nhắn không nhịn được mà nở nụ cười, "Dương tổng, thế nào lại vui vẻ như vậy." "Ai, các người đều biết, Omega trong nhà gửi tin nhắn muốn kiểm tra a, ta đây là cười khổ, phải đi về trước trấn an người cái đã." Một bàn khách đang uống rượu nhìn Dương Ngạn ngón tay đeo nhẫn đều ngầm hiểu, "Hiểu, hiểu, hiểu rồi, đáng tiếc chút nữa còn sắp xếp mấy tiết mục khác nữa, trở về phải hảo hảo dạy dỗ lại." Dương Ngạn cầm lấy ly rượu một hơi cạn sạch, "Mọi người nói đúng, ta kính trước một ly, lần sau khẳng định cùng mọi người vui vẻ."
Đứng bên cửa sổ phòng khách sạn nhìn bóng người di chuyển trong đêm, kỳ thực chính mình cũng rất nhớ em ấy, cầm di động gọi, cũng không biết em ấy đẫ ngủ chưa.
Hà Phong đợi nửa ngày rốt cuộc cũng có điện thoại gọi đến, chính mình rõ ràng một chút cũng không muốn nghe, tức giận nhìn điện thoại rung vài tiếng, cuối cùng vẫn tiếp nhận.
"Hừ, em là thấy cái di động quá đáng thương nên mới nhận."
"Đúng vậy, anh xem thấy ga giường mới không có anh, người nào đó có ngủ được hay không?"
Hà Phong cầm di động ở trên giường lăn qua lăn lại, rõ ràng trong lòng như muốn nở hoa nhưng mà hết lần này đến lần khác lại cố tình muốn đối nghịch với Dương Ngạn. "Không có anh cũng ngủ rất ngon a, theo em thấy thì người nào đó ở bên ngoài vui chơi đến quên cả trời đất rồi."
"Anh nhớ em lắm."
Âm điệu khàn khàn từ tính từ trong điện thoại truyền đến, mặt Hà Phong liền nóng hổi, "Em, em cũng rất nhớ anh."
"Nơi nào đó của em có nhớ anh không?" "Hử?"
"Chúng ta làm đi?" "Cái gì?"
———–Lại là phân cách tuyến vì sự tình nào đó không thể miêu tả———–
"A! Em, em nhớ anh." Bạch dịch từ trong tay Hà Phong chảy xuống làm ướt ga giường, Hà Phong uể oải ngã xuống giường không muốn nhúc nhích. "Hỗn đản, cái lão tử muốn là anh thật, còn không mau mau cút trở về đây cho em!"
"Tuân mệnh! Ngủ ngon nhé bảo bối mà anh yêu nhất." Tay cầm di động của Dương Ngạn hơi nóng lên, nhìn ra cửa sổ bất giác nở nụ cười.
Thật vất vả bác sĩ Mạc mới có được ngày nghỉ, sáng sớm đã bị tiếng chuông cửa cùng với các loại âm thanh loạn thất bát tao đánh thức, mơ mơ màng mang đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa đã đập vào mắt là gia cụ và hành lý của Hà Ý hù sợ, "Hà Ý, cậu muốn làm gì?"
Hà Ý thấy Tiểu Mạc quần áo xốc xếch, còn mang theo chút tức giận khi phải thức dậy thì tâm tình liền tốt, thế nhưng nghĩ đến còn có người khác ở liền đẩy Tiểu Mạc vào phòng ngủ, "Tôi tới cầu cậu bao dưỡng." Tiểu Mạc trừng mắt nhìn Hà Ý cọ cọ quần áo của mình, "Bao dưỡng? Đầu óc cậu không phải là có bệnh chứ?" Hà Ý buông Tiểu Mạc ra liền nằm chữ bát lên giường y, "Mẹ tôi nói khi nào đưa được lão bà vào cửa mới bằng lòng cho tôi về nhà, cho nên bây giờ tôi là người vô gia cư."
"Cậu mà sợ không tìm được vợ sao? Tôi thấy cái người kia không phải rất tốt sao?" Hà Ý chẳng biết tại sao nghe ra ngữ điệu của Tiểu Mạc có chút bất thường, đứng lên đi đến cạnh Tiểu Mạc cầm lấy tay y, "Thế nhưng tôi không thích, cố tình vẫn thích cái người thấy tôi lại còn gọi là Hà tổng rồi sau đó bỏ chạy a."
"Cậu nói bậy bạ gì đó. Chỗ này của tôi không dư giường cho cậu ngủ."
"Tôi ngủ cùng với cậu a."
"Không được, chúng ta cùng nhau ngủ thế nào được." Tiểu Mạc đẩy mạnh Hà Ý ra, "Chúng ta lúc trước không phải cũng ngủ cùng nhau sao? Cũng không phải chưa từng ngủ qua." "Khi trước làm sao có thể..." "Quên đi, tôi đi làm điểm tâm." Tiểu Mạc đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên đau đớn của của bọn họ thật sự là không muốn nhiều lời với Hà Ý.
Hà Ý nắm chặt bàn tay, ánh mắt thâm thúy nhìn bóng lưng của y đi ra ngoài, "Tiểu Mạc, anh rốt cuộc phải làm thế nào để em tin tưởng anh đây."
Ở trong phòng bếp Tiểu Mạc có chút không yên lòng, trong đầu tràn đầy hồi tưởng lời nói thích của Hà Ý, "Nếu không trở mặt thì xúc xích sẽ cháy a." Hà Ý từ sau lưng ôm lấy y, cầm cái xẻng trong tay y, hô hấp phun lên cổ Tiểu Mạc mà trở mặt miếng xúc xích. "Thùm" "Thùm" tim như muốn nhảy ra ngoài, Tiểu Mạc khẩn trương thân thể cứng ngắc không dám động đậy.
"Có người ở nhà không? Ấn chuông cửa lâu vậy rồi, chúng tôi là người giao hàng." Tiểu Mạc vô ý đẩy Hà Ý ra, "Tôi, tôi đi mở cửa."
Một bàn Piano từ bên ngoài chuyển vào, "Tiên sinh, để chỗ nào?" Tiểu Mạc quay đầu phía phòng bếp kêu to, "Hà Ý, cậu lại mua sao?" "Ách, đưa đến góc trong cùng ở phòng khách này, dựa vào tường là được."
Tiểu Mạc mở nắp đàn, ngón tay tùy ý ấn lên vài phím đàn, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã cách hai mươi năm, mà chính mình bao nhiêu năm rồi không đàn, Hà Ý nhìn y đờ người ra nhịn không được đi tới trước, đem bàn tay ấm chạm vào bàn tay kia cùng một chỗ, nốt nhạc theo từng ngón tay mà nhảy lên.
"Cậu biết đây là khúc gì không?"
"Kết hôn khúc quân hành."
"Vì sao lại muốn mua Piano."
"Anh chỉ muốn cùng người anh thích đánh đàn nói yêu."
"Hà Ý, cậu đừng nghư vậy." Tiểu Mạc xoay người muốn đẩy Hà Ý ra lại bị hắn đặt lên đàn, "Em lại muốn đẩy anh ra bao nhiêu lần nữa, em biết rõ..." "Đinh linh linh" bất ngờ tiếng chuông di động chen ngang lời Hà Ý, nhìn Tiểu Mạc chạy trối chết đi nghe điện thoại, thật sự là ảo não cực kỳ.
"Uy, Tiểu Phong, có chuyện gì?"
"Tiểu Thức ca, không phải anh quên hôm nay ra ngoài mua đồ với em chứ."
"Làm sao mà quên được, bây giờ anh đi liền."
Tiểu Mạc thay quần áo ngủ, rất nhanh thu dọn đồ xong liền ra cửa, "Hà Ý, tôi phải ra ngoài chút, bồi Tiểu Phong mua chút đồ." Hà Ý cầm cổ tay y, "Anh đưa em đi." "Không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự đi được." "Vậy để anh đưa em xuống dưới lầu."
Hà Ý nhìn Tiểu Mạc đi đến xe Taxi nhịn không được hô, "Tiểu Mạc."
Tiểu Mạc đang đi liền dừng lại quay đầu nhìn Hà Ý, rõ ràng bọn họ vẫn là tiểu hài tử ngây thơ, lơ đãng vài năm hắn đã trở nên cao lớn lộ vẻ thành thục, thay đổi đến chính mình cũng không nhận ra được, nhưng khi hắn gọi tên mình, phảng phát giống như năm đó hắn gọi mình đi học, thật giống như hai mươi năm qua bọn họ chưa từng xa nhau, vẫn giống như trong mộng đẹp làm "Bằng hữu tốt nhất".
"Tiểu Thức ca, lần này anh đến muộn nha." Hà Phong đứng trước cửa cửa hàng buồn cười nhìn Mạc Tâm Thức chạy vội đến, "Vừa lúc huề nhau, vào đi thôi."
Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm, "Ai, kỳ thực anh cảm thấy em cứ đem bản thân mình đưa cho Dương Ngạn thì cậu ta sẽ thích hơn." "Anh có thể đừng giống anh em không đứng đắn chút nào hết được không?" "Ai?"
"Hai vị tiên sinh, bên này chúng tôi vừa nhập về hàng mới, rất hợp với hai vị, có muốn đến xem chút không?" Vừa đi vào, Hà Phong liền thấy chiếc áo khoác treo đơn độc trên tường, "Tiên sinh, ánh mắt ngài thật tốt, đây là hàng số lượng có hạn trong cửa hàng chúng tôi, chỉ có hai cái, bất quá giá thì có hơi..." Hà Phong chăm chú nhìn đã lâu, "Lấy hai cái này đi, không cần thử."
Mạc Tâm Thức đi qua quàng vai Hà Phong, "Em được đó, đồ tình nhân nữa ha?" Hà Phong đẩy Mạc Tâm Thức ra, "Anh cũng mua cho anh em một bộ đi, anh ấy sẽ vui đến chết."
Quả nhiên hai đại nam nhân cao to đi dạo phố hiệu suất không cao, không bao lâu đã mua xong đồ thuận tiện đi ăn cơm, không nghĩ tới Mạc Tâm Thức vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy ở bên kìa đường có bóng dáng nam chính nào đó cùng người xa lạ đi bên cạnh rất thân thiết, "Tiểu Phong, anh biết một nhà hàng rất ngon, nếu không chúng ta...." Hà Phong nhìn bóng dáng người xx đi qua ở đối diện, vẻ mặt vui vẻ bỗng chốc trắng bệch.
Dương Ngạn không kìm nén được cảm giác muốn gặp Hà Phong mà trở về sớm, nghĩ thời gian còn sớm liền tiện đường ghé qua mua bánh ngọt mà Hà Phong thích nhất, một đôi tay kéo lấy Dương Ngạn đang muốn qua đường, "Ai, em nhìn anh thật lâu, còn tưởng rằng nhận sai người rồi. Đã lâu không gặp, Dương Ngạn." Dương Ngạn quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, bên miệng treo nụ cười mỉm như gió xuân, làn da trắng nõn càng làm nổi bật đôi môi hồng nhuận, hắn vẫn giống như trước đây, thật không nghĩ tới giữa biển người mênh mông cư nhiên lại gặp hắn.
"Là cậu?" "Đúng vậy a, bất quá em cảm thấy anh thay đổi thật nhiều, có thời gian uống một chén không? Mấy khi mà gặp được nhau thế này." Dương Ngạn nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay, "Anh..."
"Bảo bối, ngại quá, chờ em lâu rồi đi." Hà Phong ở phía đối diện chạy tới, không chút do dự kéo tay Dương Ngạn, ôm vai y, "A, vị này là bằng hữu của anh sao?" Trên mặt treo nụ cười giả không thể giả hơn hướng nam nhân vươn tay.
"Xin chào, tôi là Omega của Dương Ngạn."
Nam nhân có chút kinh ngạc nhìn Dương Ngạn, sau đó cười cầm tay Hà Phong đang giơ ra, "Xin chào, tôi là mối tình đầu của Dương Ngạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro