Chương 15 - 16
Lửa giận trong lòng Dương Ngạn càng thiêu càng vượng, đi tới bắt lấy cổ tay Hà Phong kéo đi ra ngoài, Hà Phong có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Dương Ngạn, "Sao anh lại đến đây?" Lửa giận càng lúc càng lan ra như sắp sửa bạo phát, "Về nhà!" Hà Phong có chút ù ù cạc cạc, nhưng nhìn thấy Mạc Tâm Thức trở về thì tâm tình đặc biệt vui vẻ, liền phát tay với hắn, "Tiểu Thức ca, em gọi cho anh sau nhé."
Cổ tay bị Dương Ngạn nắm bắt đầu cảm thấy đau, Hà Phong nhịn không được mở miệng nói, "Anh phát điên gì vậy, làm em đau." Dương Ngạn rất tức giận, liền đè chặt Hà Phong lên thân xe, nâng mặt hắn lên buộc hắn hé miệng, dùng sức hôn lên, tin tức tố của Dương Ngạn phát ra khác hẳn ngày thường khiến Hà Phong thở không nổi, cảm giác áp bách cường đại, khống chế thân thể chính mình, ngay cả một chút năng lực chống cự cũng không có.
"Em rốt cuộc có biết ai mới là Alpha của em đây, một Hạ Viễn Khê còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một người nữa, ngày mai lại có thêm ai đây! Em rốt cuộc còn có bao nhiêu đàn ông nữa, dứt khoát nói cho anh biết đi, anh còn không biết thì ra em lại câu dẫn đàn ông như vậy đó!" Hà Phong khiếp sợ nhìn nam nhân đang cố sức túm chặt thân thể mình, không thể tin được y sẽ nói như vậy, cảm giác nhục nhã xông lên đầu liền hướng Dương Ngạn tát một cái thật mạnh. Khi bàn tay vô ý thức "Bộp" một tiếng chà sát qua gương mặt Dương Ngạn, Hà Phong liền hối hận, đau lòng nhìn mặt Dương Ngạn bị đánh sưng, "Em..."
Trong mắt Dương Ngạn tất cả đều là sự phẫn nộ, liền mở cửa xe đem Hà Phong quăng vào, đặt ở ghế sau hung hăng xé rách áo sơ mi của hắn, cắn tuyến thể sau gáy của hắn, cùng với dĩ vãng ôn nhu không còn xót lại chút gì, nước mắt thương tâm trong hốc mát chảy ra, thậm chí một chút giãy dụa Hà Phong cũng không muốn làm, vì sao mình lại khó chịu như vậy? Khi nước măt ấm áp chạm vào môi, nội tâm tràn đầy lửa giận của Dương Ngạn phảng phất như bị dập tắt, tỉnh táo lại, buông Hà Phong ra, đi ra ngoài dựa vào thân xe châm thuốc hút, nhìn nhánh cây bị gió thổi lay trước cổng bệnh viện, Dương Ngạn đột nhiên ý thức được bản thân mình đố kị, cảm giác muốn chiếm giữ Hà Phong đã vượt qua tưởng tưởng của mình.
Hà Phong đứng lên ôm đầu gối, lần đầu tự mình đi bệnh viện đã cảm thấy ủy khuất, càng nghĩ nước mắt lại chảy càng nhiều, dựa vào cái gì hắn muốn khóc chứ, cố sức xoa xoa nước mắt, mở cửa xe bên kia chạy ra ngoài, cảm giác này quá khó chịu, quá kém.
Rất nhiều ngày sau, bọn họ đều khác thường, thường thường là Hà Phong sáng sớm liền xuất môn đi làm, mà Dương Ngạn mới từ công ty trở về. Cho dù lúc mở cửa nhìn thấy nhau cũng không nói một câu, lạnh lùng như hai người xa lạ.
"Ta thật không nghĩ tới ngươi lại hẹn ta đi uống rượu á?" Tiểu Thục đưa ly rượu sang cho Dương Ngạn đang ngồi hút thuốc bên cạnh, "Phiền quá đi." Tiểu Thục nâng tay buồn cười nhìn hắn, "Chẳng qua chỉ là cãi nhau thôi mà, ngươi đừng thấy bình thường cậu ta miệng lưỡi bén nhọn kỳ thật rất dễ mềm lòng, chỉ cần ngươi chịu nhận sai, cậu ta quấn ngươi còn không kịp ý chứ." Dương Ngạn hút một hơi thuốc, "Ngươi thật đúng là hiểu em ấy, tuy rằng đã kết hôn nhưng sao tôi lại cảm thấy bọn tôi cứ như tiểu hài tử mới mười bảy mười tám tuổi nói chuyện yêu đương, này tính là cái gì, tôi ngay cả chuyện còn chưa hỏi rõ ràng đã ghen điên lên sao?" "Ta thật bội phục các người, cảm tình trước kia mười năm xx đều không nói? Ngay cả chút năng lực phán đoán cũng mất đi sao?"
"Soái ca, cùng nhau uống một ly chứ?" Một Omega mặc trang phục thanh thuần chủ động vuốt ve tay cầm ly rượu của Dương Ngạn, Tiểu Thục khoát tay lên vai Dương Ngạn, tựa ở trên người y, hướng Omega thổi một ngụm khói, "Em trai, ngươi không thấy hắn ta có tỷ tỷ đây sao?" Omega có chút bối rối, run rẩy muốn tựa vào người Dương Ngạn, "Ngươi, các người không phải đều là Alpha sao?"
Dương Ngạn nhíu nhíu mày, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, ôm vai tiểu Thục xoay người rời đi, "Hai người các ngươi có phải bình thường cũng hay chơi như vậy?" Tiểu Thục quay đầu lại vứt cho vị Omega đang thất vọng một cái nháy mắt, "Ta xem là ngươi muốn hỏi hai chúng ta làm sao không ở cùng một chỗ đi." "Ân hừ." "Hắn thích nam, ta thích ngoan, rất rõ ràng hai chúng ta không thích hợp."
Nửa đêm về đến nhà, trong phòng ngủ còn vọng ra chút ánh đèn yếu ớt, Dương Ngạn nhẹ tay nhẹ chân đi vào, gạt tóc trên trán do ngủ mà lộn xộn, thở dài, nhịn không được mà hôn nhẹ lên trán, tắt đèn, đi sang phòng cho khách sát vách. Hà Phong mở mắt, chân trần đứng ở cửa phòng cho khách, do dự hồi lâu, vẫn là mở cửa đi vào, trong phòng tối đen như mực, Hà Phong xốc lên một góc chăn, chui vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy Dương Ngạn, nức nở, "Dương Ngạn, anh cmn vậy mà cũng ghen! Tình thương của anh cũng đều bị công tác ăn hết rồi sao?"
Dương Ngạn xoay người ôm lấy hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt tích ở khóe mắt, "Nước mắt của em lợi hại như vậy, tâm của anh đều muốn nát rồi." Hà Phong "Phốc xuy" nở nụ cười, "Anh ta là bạn cùng lớp của anh trai em, làm bác sĩ khoa tâm thần, trước đây từng dạy phụ đạo cho em, cũng như ca ca của em, anh lần sau hỏi rõ tình hình rồi mới..." "Umh..." Dương Ngạn hôn lên khuôn miệng còn đang nói chuyện, nồng đặc mùi rượu truyền tới trong cổ họng của Hà Phong, "Là lỗi của anh, anh không nên nói như vậy." Ngón tay vuốt ve khuôn mặt Dương Ngạn, "Thôi quên đi, em cũng đánh anh một cái tát." "Vậy anh đây có phải nên đòi chút bồi thường?" "Uy... Anh..." Dương Ngạn hôn ngón tay Hà Phong, hơi xx vuốt ve thân thể hắn, một ngày không làm như cách ba thu mà bọn không chỉ cách một ngày.
Ngày hôm sau, người nào đó được bồi thường thần thanh khí sáng đến công ty đi làm, chỉ còn lại Hà Phong eo đều không thẳng nổi nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù mệt không dậy nổi, thế nhưng ước hẹn với người kia vẫn muốn đi.
"Xin lỗi, em tới trễ." Hà Phong vội vã chạy vào quán cà phê, Mạc Tâm Thức cười vươn tay bẻ cổ áo sơ mi người đối diện, nhìn dấu hôn trên cổ, "Làm thật đúng là kịch liệt." Hà Phong bản năng dùng tay che lại, có chút ngượng ngùng muốn nói sang chuyện khác, "Anh của em nếu biết anh đã về khẳng định rất vui vẻ." "Phải không?" "Anh của em chính là một kẻ chết vì sĩ diện a, em còn chưa thấy anh ấy để ai trong lòng như vậy, hơn nữa khí tức của anh thật ấm áp, rất thích hợp với người như anh của em." Mạc Tâm Thức nâng tay nhìn cửa sổ, "Hắn thực sự để anh ở trong lòng sao?".
"Hà Phong, thật không ngờ ở đây cũng gặp được ngươi, lại đổi nam nhân mới rồi sao?" Hà Phong ngẩng đầu nhìn nam nhân từ đang trên nhìn xuống mang giọng nói châm chọc, cầm lấy cà phê trên bàn hướng Hạ Viễn Khê tạt qua, "Hạ Viễn Khê, ngươi tỉnh chưa, lúc trước ta căn bản không làm bất cứ chuyện gì tổn thương ngươi và em trai ngươi, chuyện ta đi thổ lộ với người mình thích là sai sao? Trên đời này chuyện không sai nhất chính là mình thích một người. Em trai của ngươi rốt cuộc thích ai, ngươi trong lòng rõ ràng nhất, ta làm đời này ác mộng đáng sợ kia ta cũng nhận, bởi vì lúc trước ta thực sự yêu ngươi, còn ngươi thì sao, người mới chính là kẻ phải ân hận nhất!" Mạc Tâm Thức nhìn hai người giằng co, thở dài, "Bỏ đi Tiểu Phong, chúng ta đổi nơi khác." Thuận tiện nhét danh thiếp bệnh viện vào túi áo Hạ Viện Khê, "Hạ tiện sinh, làm một công dân có đạo đức, mời người đừng đi quấy rầy Omega đã có Alpha, còn có ta cảm thấy ngươi nên đi bệnh viện kiểm tra lại thần kinh xem có vấn đề gì không."
Hạ Viễn Khê nắm chặt danh thiếp, ánh mắt ảm đạm nhìn bóng lưng hai người rời đi, nhiều năm như vậy hắn chưa từng nghe được Hà Phong nói lời quyết tuyệt như vậy, có lẽ hắn nói không sai, chính mình chỉ đang lợi dụng sự tổn thương của người khác để giảm bớt cảm giác hổ thẹn áy náy của kẻ tiểu nhân mà thôi.
"Xin chào bác sĩ." "Có mang theo bệnh án không? Có chỗ nào không thoải mái?" Mặc Tâm Thức đeo khẩu trang đang chuẩn bị tiếp nhận bệnh án của bệnh nhân, ngẩng đầu nhìn bệnh nhân, mạc danh cảm giác có chút quen mắt. "Bác sĩ Mạc, ta là Hạ Viễn Khê." Thì ra là hắn, Mạc Tâm Thức mở ra bệnh án chuân bị bắt đầu như bình thường mà chuẩn bệnh, "Có chỗ nào không thoải mái?"
"Tim khó chịu."
"Nếu như trái tim có vấn đề, ngươi hẳn là nên đi khoa nội."
"Ta ngủ không được."
"Nếu như chất lượng giấc ngủ không tốt, kiến nghị ngươi nên chạy vài vòng trước khi ngủ."
"Ta thường nằm mơ thấy ác mộng."
"Nếu như là áp lực quá lớn, kiến nghị ngươi nghỉ vài ngày phép đi chơi cho thư giãn một chút."
"Ta rất hối hận đã làm những chuyện kia đối với hắn. Ta cũng rất thống khổ vì đệ đệ của ta."
Mạc Tâm Thức dừng tay chuẩn bị viết, nhìn Hạ Viễn Khê, "Người chết không thể sống lại, huống chi đệ đệ của ngươi nếu biết ngươi thống khổ như vậy hắn cũng sẽ không dễ chịu, nhân sinh đã đủ gian nan lắm rồi, Tiểu Phong có thể từ bỏ quá khứ mà đi tới, em ấy cho tới bây giờ cũng không trách ngươi, dù sao ngươi cũng đã từng là người em ấy thích nhất. Lúc trước là ai tổn thương ai, chuyện đó đã sớm không còn quan trọng, trong lòng ngươi kỳ thực so với ai khác đều rõ ràng nhất."
Ký tên xong đem bệnh án trả lại cho Hạ Viễn Khê, "Một đại nam nhân như thế còn làm chuyện khác người để làm cái gì, nếu có thời gian rảnh không bằng hảo hảo nói chuyện yêu đương, sớm sinh con, sinh một đứa giống đệ đệ ngươi hoạt bát khả ái chẳng phải tốt hơn."
Hạ Viễn Khê nhìn ánh mắt Mạc Tâm Thức, mạc danh kỳ hiệu nở nụ cười, "Khí tức của ngươi rất giống đệ đệ của ta, một chút cũng không giống Alpha trời sinh mang theo cảm giác áp bách, rất dễ dàng khiến người khác đến gần, ta đi trước, ta vốn chi muốn đến đây gặp mặt ngươi chút thôi, bác sĩ Mạc, chúng ta còn nhiều thời gian."
"Hả?"
"Bác sĩ Mạc, lại có người tới tặng hoa." Trước bàn y tá ôm một bó Lavender lại đây, Mạc Tâm Thức liếc nhìn phòng làm việc nhanh bị hoa chất đầy, mở cửa tiệm bán hoa còn được, chỉ có thể bắt đắc dĩ nói, "Nếu không mấy tiểu cô nương các em cứ mang hoa chia nhau đi, chia thế nào cũng được, này quả thực là quấy rầy công tác của anh mà." "Bác sĩ Mạc, chắc là có người muốn theo đuổi anh a, mỗi ngày đều tặng hoa." Mạc Tâm Thức cầm bút gõ gõ đầu tiểu y tá, "Thiếu bát quái, mau nhanh xử lý đi, anh tan ca đây."
Mạc Tâm Thức vừa đi tới cửa bệnh viện, liền thấy người kia tựa trên thân xe, nhu nhu cái trái, "Ngươi đây là chuyện gì a, kính nhờ ta là Alpha không phải Omega, đừng quấy rầy công tác bình thường của ta được không?" Hạ Viễn Khê mở cửa xe cho Mạc Tâm Thức, "Bác sĩ Mạc đây là đang nhắc nhở ta đổi phương thức theo đuổi khác sao? Xin mời, cùng nhau ăn một bữa tối thì có thể chứ?"
"Ngươi thử cái này xem, món này ăn rất ngon." Mặc Tâm Thức nhìn Hạ Viễn Khê gắp đồ ăn cho mình, thật sự là nhìn không được nữa, "Ngươi có thể bình thường chút được không? Ngươi đừng nói với ta là ngươi đem ta trở thành em trai ngươi nha." "Đương nhiên là không phải, chẳng phải ngươi muốn ta hảo hảo nói chuyện yêu đương sao? Cho nên hiện tại ta hảo hảo theo đuổi ngươi." "Ta van ngươi a, ta nhưng là A..."
"Ai, kia không phải là Hạ tổng sao, chúng ta qua đó chào hỏi một chút." Nữ nhân lôi kéo tay Hà Ý đi qua, Hà Ý nghĩ dù sao cũng ăn cùng một nhà hàng, hay là qua gặp một chút vẫn hơn. "Viễn Khê, đã lâu không gặp, vị này là?"
Ánh mắt hai người gặp nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc, "Tiểu Mạc, cậu trở về lúc nào vậy, tại sao không nói cho tôi biết?" Mạc Tâm Thức nhìn nữ nhân đang lôi kéo tay hắn, nhãn thần có chút buồn bã, chỉ muốn nhanh rời đi, "Tôi..." "Tiểu Ý, hai người biết nhau sao?"
"Đương nhiên, từ đầu tới chân hắn có chỗ nào mà tôi không biết." Mạc Tâm Thức nghe ngữ điệu của Hà Ý không giống bình thường, đồ ăn vừa mới nuốt xuống cũng làm cho hắn cảm thấy khó ăn muốn chết. "Hạ Viễn Khê, chúng ta xong rồi cũng nên đi thôi." Đứng dậy đi qua Hà Ý chuẩn bị đi cùng Hạ Viễn khê, không nghĩ tới bị Hà Ý cầm lại cổ tay, nếu như Mạc Tâm Thức biết hôm nay sẽ đụng phải hắn kẻ mà mình không muốn gặp nhất, hắn tuyệt đối sẽ không đi, có chết cũng không đi, không nhịn được mở miệng nói "Hà tổng, phiền ngươi buông tay ra, trước lo chăm sóc tốt cho bạn gái của ngươi đi."
Hà Ý nhìn bóng lưng vội vàng ly khai của bọn họ, bên tai vang vọng đều là âm thanh Tiểu Mạc gọi hắn là Hà tổng.
Mạc Tâm Thức có chút mệt mỏi trở về nhà, nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ, mấy năm nay bọn họ đều liên hệ qua bưu điện, cho dù Hà Ý có gọi sang nhưng mình cũng chưa bao giờ bắt máy, đại khái là muốn tiếp điện thoại nhưng lại không dám, sợ hãi chính mình vừa nghe thấy âm thanh của hắn liền khống chế không được ý nghĩ muốn về nước.
"Uy, xin hỏi là Tiểu Mạc sao?" buổi tối nhận được điện thoại của Hà Ý Tiểu Mạc vẫn có chút kỳ quái, mở lên lại nghe được âm thanh của nam nhân xa lạ, "Ân, xin hỏi ngươi là ai?" "Là như vầy, người này đến quán của chúng tôi uống say, ầm ĩ không chịu trở về, cho nên ta liền lục danh bạ của hắn gọi cho người đầu tiên, ngươi là bằng hữu của hắn sao? Có thời gian đến đây đón hắn về đi." Tiểu Mạc nghe nói Hà Ý uống say, có chút sốt ruột, "Có thể, quán bar ở đâu? Ta đến đón hắn ngay."
Chờ Tiểu Mạc đến quán bar liền thấy Hà Ý nằm úp sấp trên sô pha không biết đang nói lầm bầm gì đó, đi đến gần nâng hắn dậy, nhíu nhíu mày, đầy người đều là mùi rượu, "Hà Ý, sao ngươi lại uống nhiều như vậy?" Hà Ý ôm cổ Tiểu Mạc, đánh cái nấc, "Ta còn muốn uống, ngươi theo ta uống có được hay không?"
"Được được được." Tiểu Mạc chỉ có thể thuê gian phòng ở gần đó, đỡ Hà Ý say không biết gì đi vào. "Ai, hiện tại học sinh cao trung lớn như vậy đều đi mướn phòng buổi tối, lại còn là hai Alpha, thực sự là đáng tiếc." "Đừng nha, nhươi nhìn hai người bọn họ đều rất suất, AA làm sao đây, xx không phân thân nha."
Tiểu Mạc lười nói lý với màn đối thoại của hai nhân viên phục vụ, trực tiếp đỡ Hà Ý vào phòng, không cẩn thận cả hai người liền té lên giường, "Hà Ý, ngươi mau đứng lên, đè ta không thở nổi." Tiểu Mạc dùng sức đẩy Hà Ý, ngọ ngoạy muốn đứng lên, hơi thở nóng bỏng của Hà Ý phun lên mặt Tiểu Mạc, "Khí tức của Omega bây giờ đều dễ ngửi như vậy sao? Thơm quá." Tóc cọ vào cằm Tiểu Mạc, bàn tay nhịn không được chạm vào da thịt người dưới thân, "Làn da của ngươi thật mịn màng, thật thoải mái." Tiểu Mạc bị Hà Ý chạm vào khí tức có chút không ổn định, bắt đầu phát nhiệt, hô hấp dồn dập, "Hà Ý, ta là Tiểu Mạc. Ngươi tỉnh táo chút."
—————–phân cách sự việc buổi tối không thể miêu tả———————
"Hà Ý, ta đau quá." Tiểu Mạc không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết thân thể giống như không còn là của mình, ngất đi rồi lại vì đau đớn mà tỉnh lại, một lần lại một lần.
Hà Ý càng làm thì ý thức càng rõ ràng người dưới thân là ai, khí tức của y đối với hắn quen thuộc hơn bất cứ ai, nhưng hắn không dám nói, hắn chỉ có thể dựa vào rượu một lần rồi lại một lần giữ lấy người kia.
Ôm Mạc Tâm Thức đã ngất đi, Hà Ý cảm thấy mỹ mãn mà ngủ, vốn định chờ hắn tỉnh lại có thể vừa chăm sóc vừa thuận lợi hướng y thổ lộ, bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, không tin Tiểu Mạc một chút cảm tình với mình cũng không có, coi như là hai Alpha thì thế nào. Không nghĩ tới, sau khi tỉnh lại căn bản không còn thấy bóng dáng Tiểu Mạc, chỉ còn lại vài vết máu dính trên giường nói cho Hà Ý biết, đêm qua bọn họ ở nơi này làm chuyện ân ái kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro