Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

遇见温柔33

Trong quá trình quay quảng cáo sau khi công khai mang thai, Lưu Quan Hữu bất ngờ nhận được đãi ngộ như một nữ hoàng vậy.

Đồ uống, trái cây, đồ ăn nhẹ luôn có sẵn. Trong quá trình chụp, ánh sáng còn có phần dịu hơn, góc chụp cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cứ mỗi 30 phút là có người đến hỏi cậu có cần nghỉ ngơi không. Lưu Quan Hữu thậm chí còn xấu hổ hơn sau khi được quan tâm đến như vậy. "Không sao, tôi vẫn có thể làm được."

Quá trình chụp diễn ra rất suôn sẻ và dễ dàng, nhân viên cũng đến hỏi thăm cậu, là một gái trông rất đáng yêu. "Lưu lão sư, tôi cũng là một "máy thở" đấy. Tôi chúc anh và các em bé của anh được an toàn và khỏe mạnh!"

"Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người!" cậu nở nụ cười ấm áp.

Trong cuộc sống luôn có những điều ấm áp bất ngờ và niềm hy vọng vô bờ bến. Chỉ trong nháy mắt đã 4 tháng trôi qua, lần này là khám siêu âm doppler màu ba chiều. Bác sĩ chỉ tay vào màn hình cho cậu xem. "Đây là bàn tay bé bỏng của bé, còn đây là bàn chân. Bây giờ thì hai người có thể nghe được tiếng tim thai của các bé rồi."

Nhìn hình ảnh đang chuyển động trên màn hình, cậu vừa vui mừng vừa xúc động. Đong đong đong đong! Giống như một đoàn tàu nhỏ đang phi nước đại, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống mang theo bí ẩn của cuộc sống mới, sự kéo dài của cuộc sống. Khoang ngực như bị mê hoặc, cả người cậu đều bàng hoàng đến nỗi không nói nên lời.

Các em bé đều đang phát triển rất tốt." bác sĩ trấn an. "Mỗi đứa đều có cá tính riêng của mình, nhưng cả hai đều ổn."

Niềm vui không thể nói thành lời! May mắn thay, những cay đắng trước đó không phải là vô ích! Lưu Quan Hữu đột nhiên bật khóc.

"Nhìn xem, cái tướng tham ăn này trông giống em thật đấy! Aiyo yo! Vẫn còn đang ăn kìa!" Đoàn Tinh Tinh chỉ vào hình ảnh cho cậu xem. "Đến cả thói hư tật xấy cũng lây truyền sang cho con rồi!"

"Em sẽ sửa mà!" Lưu Quan Hữu không nhịn được bật cười.

Bác sĩ giải thích các biện pháp phòng ngừa và nhắc nhở cậu chú ý bổ sung canxi, nếu không thì sẽ rất dễ bị chuột rút. Đoàn Tinh Tinh phải xoa bóp eo và chân cậu mỗi ngày để giảm bớt cảm giác khó chịu.

Trong lúc hai người đang xem phim trong phòng, mất cảnh giác, thai nhi bỗng có động tác đầu tiên, bụng dưới của cậu rõ ràng có dấu hiệu lên xuống.

"Anh xem! Các con đang động đậy này!" đôi mắt của Lưu Quan Hữu mở to.

Đoàn Tinh Tinh không thể tin nổi liền chạm vào thử, anh có thể cảm nhận rõ ràng những đứa bé vươn tay, đá và lật người. Ngay từ đầu đã không hòa thuận được, hai đứa nhỏ ngày nào cũng nghịch ngợm trong bụng, tức là chúng nó đang tranh giành nhau.

"Mấy cậu nhóc thối! Động nhẹ thôi, đừng làm đau papa của mấy đứa." Đoàn Tinh Tinh vỗ nhẹ bụng cậu, trầm giọng cảnh cáo.

"Sao anh biết đó là cậu nhóc?" Lưu Quan Hữu khó hiểu. "Nếu là con gái thì sao?"

"Con gái rất ngoan, sẽ không nghịch ngợm như vậy đâu." sau những câu nói nghiêm khắc của anh, hoạt động trong bụng cũng giảm đi đáng kể.

Trong lòng cậu bỗng xuất hiện những lo lắng. "Anh có trọng nam khinh nữ không đấy?"

"Làm sao có thể! Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là em sinh ra thì anh đều thích." Đoàn Tinh Tinh tiếp tục trêu chọc. "Nếu em có sinh ra một con Pikachu, anh cũng sẽ cưng chiều hết!"

"Đáng đánh!"

---

Ngày tháng dần trôi qua, mái nhà ngày càng êm ấm. Lưu Quan Hữu không thích mặc quần khi ở nhà vì sợ rằng sẽ làm ngột các bé. Khi không có người ngoài đến nhà, cậu sẽ chỉ mặc áo của Đoàn Tinh Tinh mà đi lại trong nhà.

Người đang trong thai kỳ, mọi khía cạnh, mọi diện mạo đều rất đẹp. Đôi chân thon dài trắng như tuyết, vòng eo thon thả, bụng có chút phồng ra phía trước, cặp mông săn chắc thấp thoáng mỗi khi cậu bước đi.

Máu nóng dồn lên đến não, cơ thể anh vốn kiêng kị bấy lâu nay lại có phản ứng trở lại. "Anh đi tắm đây."

Miền bắc đang là mùa đông, tắm nước lạnh đúng thật là một cực hình. Đoàn Tinh Tinh dựa vào sức chịu đựng của mình để chiến đấu nhanh chóng. Dù vậy, anh vẫn rùng mình vì lạnh, hai hàm răng đều nghiến chặt. Sau khi tắm xong anh bước ra, Lưu Quan Hữu đã ngồi sẵn trong chăn bông chuẩn bị đi ngủ.

Anh đang bị khí lạnh bao trùm, không dám hấp tấp tới gần cậu.

"Lại đây đi!" cậu vẫy tay với anh.

"Không." Đoàn Tinh Tinh cũng phẩy tay đi, đừng đùa như vậy chứ? Tắm nước lạnh hai lần một đêm, thân thể anh có sắt đá đến mấy cũng đâu thể chịu đựng nổi.

"Đến đi mà~!" khuôn mặt đã lâu không trang điểm sạch sẽ tinh khôi, giọng mũi ngọt xớt cùng động tác giống như những cái móc nhỏ, lôi kéo tâm hồn anh mãnh liệt.

Lý trí trong đầu không ngừng tranh đấu, cuối cùng anh vẫn nằm xuống bên cậu. Lưu Quan Hữu đắp phủ chăn bông lên rồi ngả vào vòng tay anh. Cái chạm vào lạnh lẽo khiến anh rùng mình trong tiềm thức.

"Thật ra thì anh không phải nhịn đâu... Em đã hỏi bác sĩ rồi, nói rằng đến 5, 6 tháng nay thì không sao cả." Đầu cậu càng ngày càng thấp, giọng nói cũng trầm đi, toàn thân đỏ bừng vì mắc cỡ. "Chỉ cần cẩn thận, không được...... ưm...... quá sâu, cố gắng kiểm soát là được!"  

"Sở dĩ không có vấn đề gì đâu, đàn ông cả mà! Anh vẫn có thể chịu đựng được." Đoàn Tinh Tinh cười nói. "Cái đầu nhỏ này của em đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi!"

"Ồ!" Lưu Quan Hữu tựa vào cánh tay anh, ngửi mùi pheromone dễ chịu của anh rồi ngủ thiếp đi.

---

Vài ngày sau, Đoàn Tinh Tinh gặp phải tình huống buộc phải đi công tác. Đã xảy ra vấn đề với cuộc kiểm toán hàng năm của một công ty con của tập đoàn và dữ liệu được báo cáo đầy lỗ hổng. Uông Giai Thần và Tôn Oánh hạo đã ra tay trước, nhưng cuộc điều tra sơ bộ lại rất phức tạp. Cuộc họp hội nghị diễn ra từ sáng đến tối và vẫn không có tiến triển gì.

"Bảo bối, anh rất xin lỗi! Anh phải đi công tác rồi. Có thể phải mất đến ba ngày." Đoàn Tinh Tinh đầy áy náy. "Anh bảo Đường Cửu Châu đến chăm em nhé?"

"Không cần đâu! Anh ấy cũng phải làm việc mà, vả lại anh ấy với La Nhất Châu đang ở với nhau nữa." Lưu Quan Hữu từ chối. "Chỉ có ba ngày thôi mà, sẽ không có chuyện gì đâu."

Ai ngờ đâu ba ngày ấy lại xảy ra chuyện.

Vào ngày đầu tiên, mọi thứ vẫn như bình thường, ăn cơm ba bữa một ngày và trái cây cũng được giao đến nhà đúng giờ. Sau khi ăn xong, cậu còn chủ động chụp ảnh gửi cho Đoàn Tinh Tinh. Đầu dây bên kia dù có bận đến mấy, anh cũng sẽ dành thời gian trả lời, dặn dò ở nhà một mình phải cẩn thận hơn.

Sang đến ngày hôm sau, pheromone Tequila trong không khí ngày càng yếu, cậu đành tìm bộ đồ ngủ của Đoàn Tinh Tinh mặc lên người, ngồi xếp lego, cố gắng sống yên ổn.

Sáng ngày thứ ba, cậu thức dậy với cảm giác bối rối và bồn chồn. Thậm chí còn chán ăn nữa. Ngay cả những đứa bé trong bụng mẹ cũng cảm nhận được sự lo lắng của cậu, hành động đấm đá và di chuyển cũng xảy ra rất thường xuyên.

"Mấy đứa ngoan, yên lặng đi nào, ba ba đã nói rồi, hôm nay sẽ trở về mà." cậu cố gắng giao tiếp với những đứa bé trong bụng mình, nhưng không thành công.

"Các con cũng nhớ anh ấy đúng không? Papa cũng nhớ anh ấy lắm." cậu đi tới đi lui, vuốt ve bụng cậu. "Phải nghe lời nhé! Ba ba phải đi làm! Chúng ta phải ở nhà ngoan ngoãn chờ ba ba trở về."

Trống vắng, cô đơn và lạnh lẽo, ngày đêm không chịu đựng nổi, cảm xúc của cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được. Lưu Quan Hữu ném mình lên chiếc gối mà anh hay nằm, tưởng tượng mình đang được anh ôm lấy.

Khi không có anh ở đây, thế giới cậu dường như không còn chút rào cản.

Trong lòng rất bất an, cậu lôi hết đống quần áo của Đoàn Tinh Tinh ra ngoài. Tới lui tủ quần áo cả chục lần, chồng chất hết chúng lên giường làm tổ. Cả người nép vào bên trong, tưởng tượng mình đang được bao quanh bởi pheromone của anh.

Cậu mở điện thoại lên ngắm nhìn ảnh chụp chung của hai người, tự lẩm bẩm một mình. "Ông xã, khi nào anh mới quay về?"

Đã nửa tiếng trôi qua kẻ từ khi tin nhắn Wechat được gửi đi mà anh vẫn chưa trả lời. Lưu Quan Hữu đành gửi một tin nhắn khác. "Em và các con nhớ anh lắm!"

Đoàn Tinh Tinh rất hay mặc chiếc áo vest đang nằm trong tay cậu, là cái có mùi pheromone mạnh nhất. Cậu vừa hít ngửi vừa sụt sịt, lau nước mắt và nước mũi. Anh vẫn chưa về..... 

"Các con à, ba ba không phải là không cần chúng ta nữa đấy chứ?" cái đầu bé nhỏ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. "Papa thật sự rất nhớ anh ấy..." càng nghĩ ngợi, cậu càng không nhịn được liền gọi điện cho anh.

"Bảo bối, có chuyện gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, Lưu Quan Hữu liền rưng rưng nước mắt. "Ông xã......"

Nghe thấy giọng cậu có vẻ không ổn, Đoàn Tinh Tinh liền ra hiệu cho những người bên cạnh dừng lại một chút. "Em làm sao vậy? Đừng khóc mà, có chỗ nào khó chịu sao?"

Cậu không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào, xung quanh cậu là một nỗi bất an dữ dội, như thể cậu không thể nào sống thiếu "cái tổ" làm bằng quần áo của anh này.

"Không có pheromone của anh..... em sợ......" Lưu Quan Hữu nức nở. "Các con trong bụng cứ đạp em mãi!"

"Sao anh lại muốn đi công tác chứ?" tâm tình vừa không tốt nổi lên, giọng nói cậu đã có ý như muốn tố cáo anh. "Sao anh có thể để em ở nhà một mình....."

"Hôm nay là ngày mấy?" Đoàn Tinh Tinh hỏi những người xung quanh.

"Ngày 24." là giọng nói của Tôn Oánh Hạo.

Anh thực sự rất bận nên đã sơ suất, rõ ràng anh đã nói ba ngày sau sẽ quay về mà. "Chờ anh, anh sẽ quay về ngay."

"Vẫn là thôi đi... muộn lắm rồi!" Lưu Quan Hữu liếc mắt nhìn thời gian. Hàng Châu cách Bắc Kinh hơn 5 tiếng đi tàu cao tốc hoặc đến 2 tiếng đi máy bay. "Đường quá tối đi không an toàn đâu, ngày mai anh nhất định phải quay về đó!"

"Bé ngốc, đến lúc này rồi nghĩ tới điều đó!" Đoàn Tinh Tinh chỉ cho Tôn Oánh Hạo và những người khác một vài dặn dò đơn giản rồi rời đi. "Anh đang về bằng chuyến bay cuối. Em còn có thể gọi video được không? Anh rất lo lắng."

"Được." cậu ngoan ngoãn đáp lại rồi bật máy ảnh lên.

Thứ đập vào mắt anh là Lưu Quan Hữu, người đang nép mình trong đống quần áo của anh, áo mặc trên người thì xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt.

Tiếng hít thở đột nhiên trở nên dồn dập.

Anh chỉ mới vừa rời khỏi cuộc họp, khóe mắt vẫn còn thấm mệt, nhìn thấy hình ảnh liền như một chú chó to đang cụp tai xuống.

Lưu Quan Hữu vừa nhìn thấy anh, sắc mặt càng đỏ hơn, ánh mắt cậu tràn đầy dục vọng. "Ông xã~~~"

Cậu rất hiếm khi gọi anh một cách bi thảm như vậy, Đoàn Tinh Tinh thực sự cảm thấy rất kinh hãi.

Từ ô tô chuyên dụng đến máy bay, rồi lại đến ngồi taxi, anh đi một vòng như vậy, về đến nhà đã là 2 giờ sáng, pheromone Baileys trong nhà nồng nặc hơn bao giờ hết.

"Anh về rồi đây." anh trở về như mặt trăng soi sáng cát bụi.

"Ưm?" Lưu Quan Hữu vẫn đang ôm đống quần áo không chịu buông, thò đầu ra, hai má ửng hồng, vừa hít mũi vừa ôm quần áo dính nước nói: "Thực xin lỗi... em làm bẩn quần áo của anh mất rồi. Anh hôn em đi được không?"

Cái con người vô cùng sắc sảo và tỏa sáng trên sân khấu này, khi về nhà được anh chiều chuộng thì lại như một con mèo ngoan ngoãn.

Đoàn Tinh Tinh hôn cậu không chút do dự, một lượng lớn pheromone avave được giải phóng quấn lấy cậu. "Đừng sợ, anh về rồi."

"Thật quá đáng! Làm em nhớ anh muốn chết." Lưu Quan Hữu bám chặt lấy anh như người sắp chết đuối bám chặt lấy khúc gỗ vậy.

"Ngoan ngoan, không phải anh đã về với em rồi đây sao?" anh thăm dò lên trán của cậu, tuy rằng nhiệt độ cơ thể rất nóng, nhưng cũng may là cậu không có phát sốt.

Mèo con lông xù lại tiếp tục lời cáo buộc bằng giọng một cách mơ hồ. "Các con hôm nay rất không ngoan, cứ đạp em đau muốn chết!"

"Anh sẽ dỗ chúng." lòng bàn tay to lớn vuốt ve bụng dưới của cậu rồi nhẹ nhàng chạm vào. Với sự thoải mái của pheromone, mấy đứa trẻ đã nghịch ngợm cả ngày nay cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. "Mau ngủ đi! Bảo bối của anh cũng cần được ngủ ngon giấc."

Cường độ làm việc cao cộng với di chuyển về đây khiến Đoàn Tinh Tinh có chút mệt mỏi. Khi ôm lấy cậu, anh mới cảm giác được tâm hồn đã trở về với thực tại.

Lưu Quan Hữu sau khi được an ủi liền chủ động cởi quần áo của mình một cách ngoan ngoãn. "Ông xã, lúc mang thai thân nhiệt rất cao, bên trong cũng rất thoải mái, anh có muốn thử không?"








Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro