Ngoại truyện nhân vật - Kiếp thứ 3
Năm hắn hai lăm tuổi
Kinh thành xa hoa, mà lòng người lại sa đọa.
Đó là những gì đang tồn tại nơi Dã quốc, quan tham quá nhiều, dân chúng lầm than, chiến tranh liên miên, đôi mắt người dân nơi đây hoàn toàn u ám, một màu đen rõ rệt.
Ấy thế mà có một tiểu cô nương cao chỉ bằng nửa người hắn, lại sở hữu đôi mắt tinh anh, trái ngược với mọi người nơi đây. Cô nương ấy luôn lạc quan với mọi thứ.
- Võng Nhân, ta đợi người thú ta.
Ngày đó có một cô nương mười tuổi, gương mặt đương nét thanh tú, mỉm cười nhìn hắn nói rằng sẽ gả cho hắn.
Tử y nam nhân bật cười, y nay đã hai lăm, tuổi nàng đáng tuổi nữ nhi y, làm sao có thể đặt lời nàng ở trong lòng chứ. Nhưng không muốn phá hỏng cảm xúc nàng, y chỉ lẳng lặng cười.
...
Ngày đó, trên sa trường mịt mù, tiếng ngựa chiến vang vọng, hắn là Võng Nhân đại nguyên soái của Vạn Thế quốc, giương đao bình định giang sơn Dã quốc. Hai nước giao tranh, thương vong đếm không xuể, hắn không nhớ rõ mình đã giết bao tướng lĩnh quân địch, đạp đổ bao nhiêu tòa thành, thế nhưng lại nhớ ánh mắt của vị cô nương ấy.
Hắn không biết tên nàng, cũng không muốn biết tên nàng, với hắn, nàng chỉ là một tiểu cô nương, bèo nước gặp nhau trên chiến trường khốc liệt, uy danh hắn vang xa tứ hải, nên vị cô nương này biết tên hắn hắn cũng không lấy làm lạ.
Lúc giao chiến, ai còn để ý đến dân chúng?
Ấy thế mà lúc ấy có lẽ thiên ý, ánh mắt hắn tuy đang giết địch, lại đảo qua vị cô nương nọ đang đứng dưới vó cao ngựa chiến, liến kéo nàng ra giúp nàng một mạng.
Không ngờ vừa cứu xong nàng đòi cưới hắn, ha.
...
Năm hắn ba mươi tuổi
Vì công thành Dã quốc, hắn được phong vương phong tước, còn được tứ hôn cho Nhạc Vĩnh công chúa. Nữ nhân với hắn mà nói, không quá quan trọng. Đời này của hắn phó mặc cho sa trường, hồi phủ thì ít tiền tuyến thì nhiều, thế nên cho dù lấy ai đi chăng nữa, hắn đều thấy như nhau.
Ngày động phòng, đồ tân lang chỉnh tề, hắn về phòng vén khăn cho tân nương, không ngờ người ngồi đó không phải là Nhạc Vĩnh công chúa, mà là tiểu cô nương năm xưa hắn gặp trên chiến trường.
Hồ đồ
Hắn lập tức đem nàng đuổi khỏi phủ, ngày hôm đấy phải huy động toàn bộ cung nhân, mới may mắn tìm được vị công chúa kia.
Tiểu cô nương ấy ánh mắt thất vọng, nhìn chằm chằm hắn. Hắn không hiểu chính mình, tại sao lại thấy có vài phần áy náy
...
Năm hắn ba mươi lăm tuổi
Thời gian thấm thoát trôi qua, tiểu cô nương năm xưa thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong kí ức của Võng Nhân, từ sau hôm đó hắn chưa từng gặp lại nàng.
Phụ mẫu hắn lâm bệnh nặng, trước khi mất ủy thác hắn nạp vị biểu muội kia thành thiếp.
Vì những ngày cuối đời họ, hắn không muốn nghịch ý, liền lập tức đồng ý.
Tuy chỉ là nạp thiếp, nhưng lễ cưới cũng thập phần linh đình, vị biểu muội kia vốn là thứ nữ nhà tể tướng, quyền cao chức trọng.
Nhưng nay công chúa đã là chính thê, nên để ở bên Vọng Nhân, vị biểu muội kia cam tâm làm thiếp thân.
Ngày hôn lễ, hắn lại bất ngờ. Tân nương của hắn đang ngồi trong phòng, không phải vị biểu muội kia, mà là tiểu cô nương năm xưa hắn cứu. Nàng giờ cũng đã hai mươi rồi hắn nghĩ thầm.
- Sao lại là nàng?
Nàng mỉm cười rạng rỡ, nói:
- Giờ ta đã lớn rồi, cũng có ngân lượng rồi, chàng sẽ thú ta chứ?
Võng Nhân lắc đầu cười khổ, nàng đùa sao?
Lại một lần nữa kêu gia nhân đuổi nàng đi.
Làm sao hắn có thể thú một người đáng tuổi con hắn chứ.
Chỉ nghe gia nhân bẩm lại, hôm đó vị cô nương kia thập phần yên tĩnh, không nháo như năm năm trước. Dầm mưa trong đêm lẳng lặng quay đi.
Nếu luận tội nàng, năm xưa đánh ngất Nhạc Vĩnh công chúa, lại hạ thủ tân nương là thứ nữ Tể tướng, xứng đáng xử chết ....
...
Năm hắn bốn mươi tuổi
Biến cố đột nhiên ập tới, hắn bị hãm hại bởi chính bằng hữu thân thiết nhất. Mất hết tước vị, đày làm thứ dân. Hai vị phu nhân kia của hắn, cũng bỏ của chạy lấy người. Hắn trong một đêm, thành người tay trắng.
Nàng ấy lại đến, cầm chiếc ô che cho hắn đêm mưa.
Nay nàng đã là một thương nhân quyền đảo bốn phương, nói thế lực của nàng, cho dù nhất phẩm quan trong triều, cũng không dám làn càn.
- Giờ chàng thú ta được chứ.
Võng Nhân ngạc nhiên, rồi bật cười lớn, mặt hắn dính đầy nước, không biết là nước mắt hay nước mưa.
Hắn lẳng lặng bỏ đi không nói một lời.
Nàng giờ có quyền, có tiền, nhan sắc lại tuyệt thế khuynh thành, hắn nào dám trèo cao.
...
Năm hắn bốn mươi lăm tuổi, hắn một thân đơn độc chu du tứ hải, mãi võ kiếm tiền.
Sau năm năm phiêu bạt, hắn trở về lại Dã thành, năm xưa gặp cô nương ấy.
Phải chăng thiên ý, nàng cũng đang đứng nơi đấy. Hôm nay chẳng phải là ngày của hai mươi năm trước hai người gặp nhau hay sao.
Ánh mắt nàng ấy vẫn như xưa, vẫn sáng như ngày nào, nàng lần này có vài phần chủ động mỉm cười nói:
- Chàng lang bạt bao năm, ta vẫn chờ một dạ không đổi, chàng thú ta được không?
Võng Nhân đôi mắt rưng rưng chực chờ rơi, kiếp này của hắn, không ngờ lại có một người chờ đời như vậy.
Hắn lại lắc đầu. Nếu thú nàng, triều đình sẽ không buông tha cho nàng, ngay cả công chúa lẫn biểu muội năm xưa là phu nhân hắn, cũng bỏ hắn rời đi vì giữ mạng. Nay sao hắn dám?
Hắn muốn quay đầu bước đi, nhưng không kìm được lòng mình, hắn muốn một lần thôi, được ôm nàng vào lòng...
Nhưng lại không dám
...
Lại mười năm nữa thấm thoát trôi qua
Bệnh tật hành hạ hắn từng ngày, không ai bên cạnh, hắn ẩn cư trong một sơn cốc hẻo lánh, chờ xuống Cửu Tuyền
Những lúc này hắn không khỏi nhớ lại năm năm trước, khi hắn năm mươi tuổi.
Thiếu nữ năm xưa lúc ấy đã ba mươi lăm tuổi.
Nàng tìm hắn khắp nơi, lại không có lấy một tin tức của hắn. Chỉ để lại một bức thư, nhờ truyền nhân nếu hắn một ngày đến lại chiến trường Dạ quốc cùng Vạn Thế quốc, trao bức thư tay cho hắn.
- Giờ ta trắng tay, không quyền, không tiền, không còn gì cả. Chỉ còn kí ức tiểu cô nương năm xưa được Võng Nhân tướng quân cứu, chàng thú ta được chứ?
Võng Nhân thất thần, cô nương này, đã đợi hắn hai mươi lăm năm rồi.
Khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn hét thật to, ta muốn.
Nhưng nàng lại không nghe được nữa rồi.
Vì khi hắn đọc được thư, đã là ngày thứ mười nàng mất vì căn bệnh lao...
Nàng chỉ kịp hỏi hắn, còn chưa kịp nghe hắn trả lời...
Người ta nói lúc cuối đời không khỏi nhớ về chuyện xưa...
- Ta lần tới sẽ thú nàng.
Nhưng hắn nào biết, sẽ không còn lần tới nào cho hắn nữa...
Vì lúc xuống Cửu Tuyền, hắn mới phát giác ra, dường như kiếp này, chưa từng biết tên nàng...
Danh tiếng nàng trong thương nhân hội, vang danh gần xa, thiên hạ đều biết, nhưng hắn lại không biết. Hắn không dám biết, vì sợ không kìm được nghe ngóng tin tức nàng...
Nay tên không biết sao tìm nổi người năm xưa?
...
Trích đoạn: 6 kiếp nghiệt duyên - Kiếp thứ 2+ 3 - Hồi bảy - Giấc mộng tình kiếp
Phiên ngoại này có mục đích spoil vài chương đầu của kiếp thứ 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro