Ta nghe thấy a~
Ta nghe thấy a~
Tác giả:
Nhất Oản Chúc
Thể loại:
Đoản văn, đam mỹ, cổ trang, thanh thuỷ văn, HE (phiên ngoại).
Converter:
NgocQuynh520
Edit:
A Phong BTSố chương: 39 phần nhỏ & 2 phiên ngoại
Giới thiệu
(do A Phong tự chế lừa tềnh)
Mỗi ngày ta đều nghe hắn nói
Mỗi ngày ta đều đc hắn chăm sóc
Trời mưa giông bão hắn che chắn cho taNhưng ta lại đến trễ một bước để cứu hắn
“Thân ái, thân ái là ta a!”
“Thân ái , thân ái ta nghe thấy a!”
…………..Nhất
Phong tử ở tại thôn Hương Xuân, trong thôn Hương Xuân có một kẻ điên.
Phong tử không có cha cũng không có mẹ, phong tử không có nhà cũng không có tiền, cũng không có ai gần kề nhớ tên phong tử.
Phong tử điên điên khùng khùng vừa được 23 tuổi, phong tử vẫn phát điên, vẫn ở trong thôn Hương Xuân.
Phong tử sinh ra thân thể đơn độc yết ớt, nhưng ngược lại là một kẻ điên đẹp mắt.
Hai má trắng tinh, có một đôi mắt thanh tú động lòng người, con mắt một mí, cười rộ lên tựa như hai lưỡi trăng liềm nho nhỏ.Chỉ tiếc là một người điên.
Nhị
Trong thôn Hương Xuân có một loại cây hương xuân, cây hương xuân chỉ mới lên mầm, liền bị hái mầm xuống mà đem ra phố bán.Phong tử giống như cây hương xuân, phong tử và cây hương xuân chỉ có một, kẻ điên cùng cây hương xuân làm gì cũng không lớn nổi.
Phong tử cho mầm cây hương xuân chưa trưởng thành của hắn một cái tên dễ nghe.
Phong tử thường thường ngồi xổm trước cửa nhà lá, cười hì hì mà nói chuyện với mầm cây hương xuân.
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, tên của ta bị người quên a, tên của ngươi ta sẽ giúp ngươi nhớ kỹ.Kẻ điên nói: Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy ta nói chuyện không, ngươi nghe thấy không.
Tam
Phong tử dậy sớm, trời vừa tờ mờ sáng đã vui vẻ chạy ra bờ sông nhỏ, múc một gáo nước đầy.
Phong tử bưng lấy gáo nước, lại vui vẻ chạy về phía nhà tranh, đem nửa gáo nước tưới lên mầm cây xuân hương.Phong tử ừng ực uống hết nửa gáo nước còn lại, buối sáng nước sông lạnh buốt, kẻ điên vừa uống vừa run rẩy.
Phong tử uống nước xong, ngồi xổm cười hì hì nói chuyện với cây xuân hương.
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, thứ tốt thì phải chia sẽ a. Xuân nhi xuân nhi, ngươi nghe thấy không.
Tứ
Phong tử giúp vợ Vương gia chà hai cái bô của em bé, khiến cho trên người dính mùi kỳ quái.
Phong tử giúp Trương đại lão gia hái cây xuân hương trong rừng, bị Trương gia lão đại chê trên người thối, không sạch sẽ.
Phong tử giúp Lý Hán gánh ba lu nước, bả vai gầy bị đòn gánh đè lên ra hai dấu đỏ ửng.Phong tử cầm lấy bánh bao đen Vương Gia cho, Trương gia cho cây hồ dán, Lý gia thì cho tý rau.
Phong tử dùng nước rửa sạch sẽ mùi hôi trên người, mới đi về nhà tranh, ngồi xổm bên cạnh mầm cây hương xuân.
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, hôm nay ta cũng được ăn rất no bụng nha.
Xuân nhi xuân nhi, ngươi nghe thấy không.Ngũ
Cây hương xuân của phong tử là vật hiếm. Trên đời này đâu còn có mầm cây hương xuân chưa trưởng thành chứ.
Vợ Vương gia nói với kẻ điên: ngươi đem mầm hương xuân chưa trưởng thành ra bán, đổi chút tiền cưới một người vợ đi.Trương đại lão gia đối kẻ điên nói: ngươi đem mầm hương xuân cho ta, ta liền thu lưu ngươi làm người ở của nhà ta.
Lý Hán đối kẻ điên nói: gọi mọi người đến nhìn mầm hương xuân này, ngươi liền thành danh a.
Phong tử ngồi xổm trước cửa nhà tranh, cười hì hì nói với mầm hương xuân: Xuân nhi Xuân nhi, bọn họ lại đang đánh chủ ý với ngươi a.
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta mới sẽ không để cho bọn họ khi dễ ngươi. Xuân nhi xuân nhi, ngươi nghe thấy không.Lục
Gió thổi lớn a, mầm cây hương xuân nho nhỏ bị gió thổi đung đưa
Phong tử nhanh chóng xoay quanh, cởi áo bộ aó choàng rách rưới che trên mặt của mầm hương xuân, để vài tảng đá ở bốn phía.Phong tử toàn thân cao thấp chỉ có một bộ y phục. Phong tử hiện tại trần truồng đứng ở trong gió.
Phong tử nghĩ nghĩ, lại đem áo choàng ngắn nâng lên ngồi trên mặt đất, đem mầm hương xuân để ở trong khe hỡ chính giữa chân.
Phong tử quấn trên áo choàng ngắn, cười hì hì đối với mầm hương xuân ở giữa chân nói: Xuân nhi Xuân nhi, chỗ này của ta bị ngươi xem hết trơn a.
Gió thổi càng lớn, kẻ điên run rẩy nói: chính là Xuân nhi, ta muốn bảo vệ ngươi a. Xuân nhi xuân nhi, ngươi nghe thấy không.Thất
Nhà tranh của phong tử bị gió lớn thổi ngã, phong tử hớt hải chạy đi lấy rất nhiều rơm rạ, từng cái từng cái buộc thành một đống cỏ khô.
Vợ Vương Gia đến thăm: phong tử thật đáng thương, ngươi không có cách nào khác giúp ta chà bồn cầu cho em bé a .Trương đại lão gia tới thăm: phong tử đáng thương, ngươi không có cách nào khác giúp ta hái cây hương xuân nữa a .
Lý Hán tới thăm: phong tử đáng thương, ngươi không có cách nào khác giúp ta đi nấu nước .
Phong tử sờ sờ bụng đói bị đau, nghiêng đầu sang chỗ khác cười hì hì với bọn họ, tiếp từng chút từng chút buộc đống cỏ khô.
Phong tử nói: làm sao có thể đáng thương chứ, các ngươi xem, phòng ở bị ngã, nhưng Xuân nhi vẫn rất tốt nha.Bát
Phong tử dựng nhà tranh xong. Nhà tranh mới so với nhà tranh cũ hơi nhỏ đi một chút.
Phong tử dùng một số lớn rơm rạ dựng một cái lều nhỏ cho mầm hương xuân, lều có bốn cọc gỗ kiên cố .Phong tử ngồi xổm trước cửa nhà tranh, cười hì hì nói với mầm hương xuân: Xuân nhi Xuân nhi, lúc mưa gió, ngươi tránh ở dưới chỗ này nha.
Phong tử đứng dậy, vuốt ve rơm rạ trên tay. Vỗ vỗ, kẻ điên liền té lăn trên đất .
Hai ngày này kẻ điên không có cách nào làm việc cho người trong thôn, không có gì có thể ăn a.
Cửu
Phong tử mơ hồ một hồi, đứng lên lảo đảo đến bờ sông nhỏ, uống rất nhiều nước.
Khi trong bụng trống trơn có gì đó rồi, mới có khí lực đi kiếm thức ăn.
Phong tử lấy tay múc ít nước, lại lảo đảo trở về.Phong tử đem nước tưới trên mầm hương xuân, phong tử cười hì hì nói: Xuân nhi Xuân nhi, không cần phải bị đói nha.
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, đầu của ta thật choáng váng a. Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy không.
Thập
Hai đứa con của vợ Vương gia lớn một chút, không cần người chà bồn cầu nữa .
Cây hương xuân của Trương đại lão gia vào xuân già đi, không hề sinh chồi .
Phong tử mỗi ngày nấu nước giùm Lý Hán, mỗi ngày Lý Hán cho tí rau để ăn.
Người trong thôn đều nói: Phong tử khi làm việc đều hiểu được , kẻ điên không giống người điên.Người trong thôn còn nói: Phong tử không để ý ai, lại lấy cây hương xuân làm bằng hữu, không phải kẻ điên thì là cái gì.
Thập nhất
Phong t
ử
phát hi
ệ
n lá m
ầ
m hương xuân c
ủ
a h
ắ
n bi
ế
n thành màu đen, k
ẻ
điên s
ợ
hãi.
Phong t
ử ngồi xổm bên cạnh mầm hương xuân, lo lắng dùng ngón tay nhẹ vuốt hai viền lá đen.Phương t
ử
nói v
ớ
i m
ầ
m hương xuân: Xuân nhi Xuân nhi, ngươi làm sao v
ậ
y, ngươi làm sao v
ậ
y a.
M
ầ
m hương xuân đ
ứ
ng đó, ph
ờ
ph
ạ
c rũ thân cành xu
ố
ng.
Phong t
ử
kh
ổ
s
ở
l
ầ
m b
ầ
m l
ầ
u b
ầ
u: Xuân nhi sinh b
ệ
nh r
ồ
i, Xuân nhi r
ấ
t khó ch
ị
u, ta mu
ố
n cho xuân nhi ch
ữ
a b
ệ
nh a.
Thập nhị
Con c
ủ
a Lý Hán t
ừ
trong thành v
ề
. Nhi t
ử
Lý gia nói: trong th
ị
tr
ấ
n chơi r
ấ
t vui, so v
ớ
i thôn Hương Xuân náo nhi
ệ
t hơn r
ấ
t nhi
ề
u.
Nhi t
ử
Lý gia
ở
trong thành s
ố
ng khá t
ố
t, m
ở
m
ộ
t quán rư
ợ
u nh
ỏ
, công vi
ệ
c kinh doanh r
ấ
t hưng th
ị
nh.
Nhi t
ử
Lý gia mu
ố
n đem theo nhi t
ử
Trương gia, nhi t
ử
Lưu gia cùng nhi t
ử
T
ừ
gia cùng đi vào th
ị
tr
ấ
n chơi .
Lúc xe ng
ựa đi đến cửa thôn, nhi tử Lý gia trông thấy kẻ điên từ phía sau sườn núi chạy tới.Phong t
ử
ch
ạ
y đ
ế
n trư
ớ
c m
ặ
t nhi t
ử
Lý gia, c
ự
c kỳ v
ộ
i nói: Xuân nhi sinh b
ệ
nh r
ồ
i, có th
ể
mang ta đi tìm th
ầ
y lang không.
Thập tam
Nhi t
ử
Lý gia r
ờ
i nhà lâu, đã s
ớ
m quên trong thôn có m
ộ
t k
ẻ
điên, càng không bi
ế
t Xuân nhi là ai.
Nhi t
ử Lý gia thấy thiếu niên yếu ớt này thật sự rất vội, để hắn lên xe ngựa.Trong xe nhi t
ử
Trương gia, nhi t
ử
Lưu gia cùng nhi t
ử
T
ừ
gia kinh ng
ạ
c nhìn nhi t
ử
Lý gia.
Nhi t
ử
Lý gia đ
ố
i v
ớ
i b
ọ
n h
ọ
gi
ả
i thích: ti
ể
u huynh đ
ệ
này trong nhà có ngư
ờ
i sinh b
ị
b
ệ
nh, mu
ố
n t
ớ
i trong tr
ấ
n tìm th
ầ
y lang.
Nhi t
ử
Tam gia trong n
ộ
i tâm l
ạ
i càng không hi
ể
u đư
ợ
c: k
ẻ
điên trong nhà t
ạ
i sao có th
ể
có ngư
ờ
i, k
ẻ
điên làm sao có th
ể
tìm th
ầ
y lang ch
ứ
.
Thập tứ
Trong th
ị
tr
ấ
n có m
ộ
t lang trung r
ấ
t n
ổ
i danh, có th
ể
tr
ị
kh
ỏ
i r
ấ
t nhi
ề
u b
ệ
nh.
Nhi t
ử
Lý gia nói cho k
ẻ
điên nh
ữ
ng l
ờ
i này, li
ề
n mang theo nhi t
ử
Tam gia đi c
ử
a hàng mua rư
ợ
u.
Phong t
ử
ngây ng
ố
c đi trên đư
ờ
ng
ở
th
ị
tr
ấ
n, có m
ộ
t s
ố
ngư
ờ
i đem h
ắ
n tr
ở
thành tên kh
ấ
t cái, hư
ớ
ng h
ắ
n ném đ
ồ
ng ti
ề
n.
Phong t
ử nhặt lên đồng tiền, nhìn mứt quả cùng đồ chơi làm bằng đường chưa từng nếm qua.Phong t
ử
đem ti
ề
n đ
ồ
ng b
ỏ
vào túi, nghe nói th
ỉ
nh th
ầ
y lang cũng gi
ố
ng như ăn k
ẹ
o h
ồ
lô, là ph
ả
i tr
ả
ti
ề
n .
Thập ngũ
Phong t
ử
tìm đư
ợ
c nhà th
ầ
y lang, th
ầ
y lang v
ừ
a m
ớ
i khám b
ệ
nh t
ạ
i nhà v
ề
.
Phong t
ử sốt ruột nói với thầy lang: Lang trung, Xuân nhi của ta sinh bệnh rồi, lang trung, ngươi chữa bệnh cho Xuân nhi a.Th
ầ
y lang h
ỏ
i phong t
ử
: Xuân nhi bây gi
ờ
là tình tr
ạ
ng gì.
Phong t
ử
nghĩ nghĩ: thân th
ể
Xuân nhi bi
ế
n thành màu đen .
Th
ầ
y lang m
ộ
t bên chu
ẩ
n b
ị
thu
ố
c m
ộ
t bên h
ỏ
i: Xuân nhi là ai, là phu nhân c
ủ
a ngươi sao.
Phong t
ử ngây ngẩn cả người. Sau nửa ngày kẻ điên lại hì hì nở nụ cười, mắt híp thành hai vần trăng cong, cười có điểm ngốc.Thập lục
Phong t
ử
ch
ạ
y đ
ế
n t
ử
u quán Lý gia, đem nhi t
ử
Trương gia, nhi t
ử
Lưu gia cùng nhi t
ử
T
ừ
gia đ
ẩ
y ra ngoài.
Phong t
ử
nói cho b
ọ
n h
ắ
n bi
ế
t, th
ầ
y lang trong nhà ch
ờ
nhìn b
ệ
nh.
Tam gia nhi t
ử không thể để cho lang trung nổi danh chờ đợi, nên nhi tử Tam gia không tình nguyện mược xe ngựa nhi tử Lý gia.Nhi t
ử
Tam gia h
ỏ
i k
ẻ
điên: ngươi có ti
ề
n đưa cho th
ầ
y lang à.
Phong t
ử
s
ờ
s
ờ
ti
ề
n đ
ồ
ng trong túi qu
ầ
n, g
ậ
t g
ậ
t đ
ầ
u.
Nhi t
ử
Tam gia h
ỏ
i k
ẻ
điên: Xuân nhi là ai, Xuân nhi này là ai chúng ta cũng không có nghe nói qua.
Phong t
ử nháy mắt mấy cái, hì hì cười nói: Xuân nhi là của ta. . . . . . Là ta bằng hữu tốt nhất của ta.Thập thất
Phong t
ử
đi vào nhà tranh, lúc ch
ỉ
th
ầ
y lang m
ầ
m cây hương xuân, th
ầ
y lang t
ứ
c gi
ậ
n râu ria đ
ề
u d
ự
ng đ
ứ
ng lên.
Nhi t
ử
Tam gia nghiêm m
ặ
t đ
ỏ
lên, hư
ớ
ng th
ầ
y lang n
ổ
i danh xin l
ỗ
i.
Th
ầy lang nổi danh nói: các ngươi phải đưa tiền chẩn phí cho ta, trò đùa khôi hài này của các ngươi làm trễ nãi thời gian của ta.Nhi t
ử
Tam gia đ
ố
i k
ẻ
điên nói: còn không mau đem ti
ề
n đưa cho lang trung.
Phong t
ử
li
ề
n t
ừ
trong túi qu
ầ
n móc ra vài đ
ồ
ng ti
ề
n, râu ria lang trung l
ạ
i m
ộ
t l
ầ
n n
ữ
a t
ứ
c gi
ậ
n b
ị
d
ự
ng lên.
Thập bát
Nhi t
ử Tam gia đều tự ra bạc, đem tiền chẩn bệnh đưa cho lang trung, lại mời lang trung ăn một bữa cơm.Nhi t
ử
Tam gia đem t
ấ
t c
ả
th
ứ
c ăn và rư
ợ
u t
ừ
trong nhà ra, mong lang trung đ
ạ
i nhân đ
ạ
i lư
ợ
ng, ch
ớ
vì ti
ế
p m
ầ
m cây hương xuân mà t
ứ
c gi
ậ
n.
Ư
ố
ng rư
ợ
u hơn ba l
ầ
n, th
ầ
y lang u
ố
ng rư
ợ
u có chút sau, nhi t
ử
Tam gia càng say đ
ế
n không còn hình dáng.
Nhi t
ử
Tam gia say khư
ớ
t đưa lang trung v
ề
, t
ừ
c
ử
a thôn tr
ở
v
ề
, đi ngang qua túp l
ề
u nh
ỏ
c
ủ
a k
ẻ
điên.
Nhi t
ử Tam gia liếc nhau, say khướt hướng túp lều nhỏ đi đến.Thập cửu
Phong t
ử
ng
ồ
i x
ổ
m bên c
ạ
nh m
ầ
m hương xuân, kh
ổ
s
ở
l
ầ
m b
ầ
m l
ầ
u b
ầ
u.
Vành m
ắ
t phong t
ử
h
ồ
ng h
ồ
ng nói: Xuân nhi Xuân nhi, th
ầ
y lang không ch
ị
u cho tr
ị
b
ệ
nh cho ngươi. Xuân nhi Xuân nhi, ta nên làm cái gì bây gi
ờ
.
Nhi t
ử Trương gia chửi: kẻ điên, ngươi hại chúng ta không có đi dạo trong thành.Nhi t
ử
Lưu gia ch
ử
i: k
ẻ
điên, ngươi h
ạ
i chúng ta m
ấ
t m
ặ
t.
Nhi t
ử
T
ừ
gia ch
ử
i nói: k
ẻ
điên, ngươi h
ạ
i chúng ta tiêu h
ế
t không ít ngân lư
ợ
ng.
Nhi t
ử
Tam gia say khư
ớ
t vây quanh nói: k
ẻ
điên, ngươi nhìn, hai má ngươi th
ậ
t r
ấ
t đ
ẹ
p m
ắ
t. . . . . .
Nhị thập
Nhi t
ử
Trương gia đem k
ẻ
điên đ
ặ
t trên m
ặ
t đ
ấ
t, xé ki
ệ
n xiêm y duy nh
ấ
t c
ủ
a k
ẻ
điên .
Nhi t
ử
Lưu gia tách hai chân g
ầ
y teo c
ủ
a k
ẻ
đen ra, đem gì đó ch
ố
ng đ
ỡ
t
ạ
i c
ổ
k
ẻ
điên.
Nhi t
ử
T
ừ
gia cũng n
ắ
m b
ắ
t “v
ậ
t kia”, t
ạ
i bên mi
ệ
ng k
ẻ
điên mà c
ọ
qua c
ọ
l
ạ
i.
Phong t
ử giãy giãy, không thể giãy được, miệng bị “vật kia” của nhi tử Từ gia bịt kín.Phong t
ử
kinh ng
ạ
c nhìn ch
ằ
m ch
ằ
m vào m
ầ
m cây hương xuân, nhìn ch
ằ
m ch
ằ
m gi
ố
ng như say mê.
Nhi t
ử
Lưu gia đ
ộ
t nhiên đ
ẩ
y vào, k
ẻ
điên đ
ộ
t nhiên tr
ợ
n tròn m
ắ
t, trong c
ổ
h
ọ
ng h
ừ
ô ô.
Nhị thập nhất
Con trai Tam gia có chút tỉnh rượu, con trai Tam gia mặt quần lại.
Con trai Tam gia quyết định tha thứ cho kẻ điên. Con trai Tam gia bỏ đi.
Trời đột nhiên đổ mưa , xối lên tấm lưng gầy ngò tái nhợt của kẻ điên.
Phong tử chậm rãi đứng lên, mang theo một thân vết ứ đọng đứng ở trong mưa, hai tay chậm rãi ôm lấy thân thể trần truồng.
Phong tử đi qua ngồi xổm bên cạnh mầm cây hương xuân, kẻ điên hì hì cười.Mưa theo hai má của hắn chảy xuống, phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta đang cười phải không, ta không khóc nha. . . . . .
Nhị thập nhị
Con trai Tam gia gần đây thỉnh thoảng sẽ “đi ngang qua” túp lều nhỏ của kẻ điên , “nhìn” kẻ điên.
Phong tử không thể phản kháng lại ba người đàn ông, phong tử lại nhất định bọn họ phải vào tiến nhà tranh “Làm khách” .Con trai Tam gia hỏi: trong phòng cùng ngoài phòng có gì khác nhau.
Phong tử nghiêm túc nói cho bọn hắn biết: nếu ở ngoài phòng…, Xuân nhi sẽ nghe thấy a.
Phong tử lại nghiêng đầu sang chỗ khác nói với mầm cây hương xuân:Xuân nhi Xuân nhi, không nên mấy thứ buồn nôn đó a.
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy không.Nhị thập tam
Con trai Lý gia phạm tội a, nghe nói con trai Lý gia giết người ở thị trấn.
Tửu quán của Lý gia đóng cửa, Lý Hán giật mình hoang mang lo sợ.
Con gái Quan huyện chịu ơn với nhi tử Lý gia, ở trước mặt phụ thân thay ân nhân cầu chuyện.Quan huyện liền đối Lý Hán nói: nhi tử nhà người giết người không có ai nhìn thấy, không có người trông thấy con trai của ngươi giết người.
Quan huyện lại hướng Lý Hán nói: người giết người phải chịu án tử hình.
Nhị thập tứ
Bọn nha dịch mang theo gậy gỗ cùng khóa sắt đi vào thôn Hương Xuân.Nha dịch nói với Lý Hán: chúng ta đi bắt tội phạm giết người.
Lý Hán kêu lên: kẻ điên ở tại trong túp lều giết người!
Nha dịch nói: a, thì ra là kẻ điên giết người.
Bọn nha dịch đi vào nhà tranh, dùng gậy gỗ và khoá sắt bắt kẻ điên lại.Nhị thập ngũ
Phong tử dùng sức bới trên mặt đất, móng tay cào trên mặt đất thật sâu.
Phong tử gấp gáp nói: ta đi, ai tưới nước cho Xuân nhi, ai cùng Xuân nhi nói chuyện.
Phong tử lo lắng nói: Xuân nhi đang sinh bệnh a! Không có ta, Xuân nhi sẽ chết .Phong tử sốt ruột nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta không muốn phải rời đi ngươi, không muốn phải rời đi ngươi a. . . . . .
Móng tay phong tử gãy ra, chảy ra máu hồng hồng . Nha dịch lôi kéo xiềng xích áp giải kẻ điên đi.
Phong tử rốt cục khóc hét lên.
Nhị thập lụcPhong tử bị giam trong phòng giam. Phong tử khóc gọi người .
Phong tử khóc ròng nói: Van cầu các ngươi, thả ta trở về chăm sóc Xuân nhi a.
Lính canh ngục hỏi: Xuân nhi là ai, Xuân nhi làm sao vậy.
Phong tử khóc ròng nói: Xuân nhi là bằng hữu tốt nhất của ta, hắn hiện tại đang sinh bệnh .Lính canh ngục hỏi: Xuân nhi ở nơi nào.
Phong tử khóc ròng nói: ở tại trước cửa nhà tranh của ta.
Lính canh ngục gắt một cái, liền nói: thật là một kẻ điên.
Nhị thập thấtPhong tử bị khóa ở trên nhà tù, ngực gầy yếu của kẻ điên có thật nhiều vết roi.
Lính canh ngục dùng que hàn hồng nong nóng dán ở trên lưng kẻ điên một chút.
Lính cánh ngục hỏi: ngươi là tại sao giết người, ngươi tại sao phải giết người.
Phong tử buông thỏng đầu, tóc xõa xuống, trong miệng lầm bầm thì thầm nói gì đó.Lính canh ngục nói: ngươi lớn tiếng một chút.
Lính canh đem lỗ tai gần lại nghe.
Phong tử một lần một lần nỉ non: Xuân nhi Xuân nhi, ngươi có khỏe không. Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy không.
Lính canh nói với lính canh ngục khác: vẫn chỉ là nói một câu này, thật là điên khùng không chịu được .Nhị thập bát
Có một quan lớn trẻ tuổi đến từ kinh thành, quan lớn tuần tra đến trong huyện thành.
Quan lớn biết rằng trong huyện thành có chuyện giết người, quan lớn muốn tự mình xử án.
Quan lớn rất nhanh tra ra chân tướng. Quan lớn nói với quan huyện: giết người rõ ràng là con trai của nhà ngươi làm nha.Con trai của quan huyện nhận lấy phê bình nghiêm khắc từ quan huyện. Quan huyện mang theo con trai mời quan lớn ăn một bữa cơm.
Trên bàn rượu quan lớn cũng phê bình con trai nhà quan huyện, quan lớn nói: Đứa nhỏ này từ nay về sau không nên đi quấy rối nữa.
Phong tử được rửa sạch oan khuất, được thả về nhà.
Nhị thập cửuPhong tử khó khăn đi trên đường về nhà, chân trần ở trên mặt đất mài mài, mài ra rất nhiều bọc nước nhỏ.
Phong tử cảm thấy trời và đất giống như ôm nhau cùng một chỗ, chúng nó ôm nhau mà xoay chuyển, chuyển đến phong tử đầu hoa mắt choáng váng.
Phong tử sờ sờ của đầu mình, nóng nóng . Phong tử cảm thấy trên người thật là đau.
Phong tử lầm bầm nói: Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nói ta sẽ không chết chứ .Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta thật là khó chịu a. Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy không.
Tam thập
Lúc phong tử trở lại thôn Hương Xuân, túp lều nhỏ chỉ còn lại có một nửa a, rách tung toé đứng ở đó.
Phong tử muốn chạy qua, lại ngã sấp xuống rồi, phong tử bò từ chút một đến trước cửa nhà tranh.Phong tử thấy mầm cây hương xuân của hắn đều biến đen rồi, mầm cây hương xuân của hắn bị bùn đất làm cho nứt ra khe hở nhỏ.
Phong tử bổ nhào bưng lấy mầm cây hương xuân đen, nước mắt phong tử nhỏ tí tách, nhỏ vào trên mặt đất khô khốc.
Phong tử lầm bầm nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta đã trở về a. Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy không.
Tam thập nhấtPhong tử vẫn thức sớm mỗi sáng, chạy đến bờ sông múc nước đến tưới cho mầm hương xuân của hắn.
Phong tử lại không có thể chia sẻ uống chung nửa phần nước với mầm hương xuân, vì uống sẽ rất khó chịu rất khó chịu.Phong tử hiện tại thương hay ho khan, ho ra rất nhiều máu hồng hồng.
Trên lưng phong tử có một ít lõm bầm màu tím, có đôi khi sẽ chảy ra nuớc dinh dính rất khó ngửi .
Lão nhân gia có kiến thức rộng trong thôn Hương Xuân nói: chịu qua hình phạt ở trong ngục, hơn phân nửa sẽ là như vậy .
Lão nhân gia tuyên bố: thân thể kẻ điên hỏng mất a!Tam thập nhị
Sau khi thân thể phong tử bị hỏng đi, sẽ không có người tìm phong tử hỗ trợ làm việc.
Phong tử lúc đầu còn có thể đứng lên đi đường, uống một ít nước cho no bụng. Nhưng về sau phong tử lại không đứng lên nổi.
Phong tử té ngã bò bò hướng bờ sông nhỏ đi, phong tử ngã bò bò bưng lấy nửa gáo nước trở về.Phong tử đem nước tưới lên mầm cây hương xuân bị đen, phong tử toét ra miệng khô nứt hì hì cười.
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nhất định sẽ khá hơn. Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy không.
Phong tử lấy tay bưng lấy mầm cây hương xuân, đầu phong tử chôn ở trong khuỷu tay, bả vai run rẩy.
Tam thập tam
Thân thể phong tử càng ngày càng tệ rồi, phong tử bò cũng không nổi.
Con trai Lý gia bởi vì được kẻ điên gánh tôi thay, có khi sẽ cho kẻ điên ăn một chén súp.
Phong tử nói với nhi tử Lý gia: xin ngươi giúp ta tưới nước cho Xuân nhi a.Con trai Lý gia thương cảm nhìn kẻ điên , đi ra ngoài cho tưới nước cho mầm cây hương xuân đã sớm héo.
Phong tử nằm trong nhà tranh, con mắt nhìn chằm chằm vào mầm cây hương xuân ở trước cửa .
Phong tử nói tiếng rất nhỏ: Xuân nhi Xuân nhi, ta rất vất vả a. Xuân nhi Xuân nhi, ngươi cần phải đứng dậy cho tốt a.
Tam thập tứ
Sáng hôm sau, phong tử bị âm thanh ở trước cửa ra vào đánh thức.
Từ gia muốn xây một phòng mới, Từ gia cho rằng nhà tranh của kẻ điên chiếm một khối phong thuỷ tốt .
Từ gia lão gia tiến vào nhà tranh, Từ gia lão gia hỏi kẻ điên: ngươi nguyện ý đem địa phương này tặng cho chúng ta không.Phong tử há to miệng, phong tử đã nói không nên lời gì, kẻ điên bị tắt tiếng .
Từ gia lão gia quay đầu lại nói: kẻ điên đồng ý, các ngươi tới đem kẻ điên mang ra đi, ta muốn đo đạc lại mảnh đất này.
Từ gia lão gia còn nói: đào cây hương xuân héo ở trước cửa ném đi, nhìn thật xấu a .
Phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta rất thích ngươi. Xuân nhi xuân nhi, ngươi nghe thấy không.Tam thập ngũ
Phong tử bỗng dưng mở to hai mắt, con mắt phong tử chưa từng trợn lớn như vậy.
Phong tử giãy dụa té trên đất, Phong tử từng chút hướng phía cửa bò qua .Phong tử y y nha nha gào thét , dùng cuống họng bị câm nói không ra gì.
Phong tử nói: các ngươi không nên thương tổn Xuân nhi! Các ngươi không được thương tổn Xuân nhi!
Nước mắt phong tử chảy ra, từ cái cằm chảy đến trên mặt đất, phong tử nói: chớ làm tổn thương Xuân nhi, nó là bằng hữu tốt nhất của ta a.
Tam thập lục
Người của Từ gia đem cái xẻng cắm vào bên cạnh mầm cây hương xuân trên đất, chuẩn bị đem mầm xẻng lên.
Phong tử kêu thảm nhào tới, liền bị người của Từ gia ngăn lại. Kẻ điên cầu xin thương xót nhìn qua người của Từ gia.
Phong tử gào khóc , không cần phải xẻng đứt Xuân nhi! Không cần xẻng đứt Xuân nhi a!Xuân nhi không có chết, Xuân nhi chỉ là sinh bệnh thôi, Xuân nhi chỉ là sinh bệnh thôi a!
Nước mắt nước mũi phong tử hỗn thành một mảnh. Cái xẻng của người Từ gia giơ lên ——
Mắt phong tử lập tức nhìn thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái hướng kia, một tay nhằm về phía trước đưa qua.
Tay phong tử đột nhiên rớt xuống, phong tử như thể cắt đứt khỏi người, co rúc trên đất ở dưới chân mọi người.Phong tử nhỏ giọng nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta bảo vệ không được ngươi a. Xuân nhi Xuân nhi, ngươi nghe thấy không.
Mắt phong tử dần dần híp lại thành hai vầng trăng khuyết, tựa như lúc hắn đang cười, sau đó mắt kẻ điên nhắm lại.
Tam thập thất
Mọi người nhìn người cuộn lại trên mặt đất, từ quần áo rách nát thấy được làn da xám tro của phong tử.
Mọi người giống như thấy được, lại giống như không thấy được. Giống như chi bằng nói cái gì, lại không biện pháp nói cái gì.
Từ gia lão gia thở dài một hơi: như thế nào biến thành như vậy, vốn là một người chết rồi, thật xui xẻo a.
Từ lão gia nói: trong chốc lát đem người lôi đi chôn a, tìm một đỉnh núi tốt.Từ gia lão gia nói: ta muốn đo đạc mặt đất, các ngươi còn không dọn dẹp tốt đi.
Người của Từ gia nói: Lão gia, cây hương xuân này giống như gặp quỷ, cầm xẻng thế nào cũng không nhúc nhích được.
Người của Từ gia nói: Lão gia, cây hương xuân này gặp quỷ a, cây hương xuân đang lớn lên a.
Tam thập bát
Biến thành màu đen, mầm cây hương xuân khô héo, khi mọi người không nhìn , vọt hướng bò lên trường .
Lớp màu đen giống như được lột ra, biến thành màu xanh trơn bóng, lá mới non tại dần dần ở trên cành nảy mầm.
Một gốc cây hương xuân cao lớn cứ như vậy mà trưởng thành trước mặt mọi người, cả kinh người Từ gia chờ hỗn loạn không thôi.Cây hương xuân ở trên mặt đất mọc rễ dài, ở bên cạnh kẻ điên mà chui từ dưới đất lên ra, đem thi thể kẻ điên chặt chẽ cuốn lên.
Tựa như một cánh tay rộng lớn, đem thân thể yếu ớt của phong tử nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Người trong thôn đều chạy ra nhìn, mọi người kinh ngạc: này cây kỳ lạ, chẳng lẽ là chuyện xui xẻo, thiên muốn giáng tai họa xuống.
Tam thập cửuCây hương xuân cũng không có ngừng sinh trưởng, rễ của nó không ngờ mọc ra cành mới, sinh ra cây hương xuân mới.
Cây hương xuân mới tiếp tục mọc rể nảy mầm, như thế lặp lại, cây cây cả gốc, cây cây đồng tâm, tràn lan vây quanh nhà tranh của phong tử.
Người trong thôn giật mình chạy trốn tứ phía, mạnh ai nấy chạy. Cứ tiếp tục như vậy, thôn Hương Xuân sẽ bị cây hương xuân nuốt hết .
Nhưng cây hương xuân lại không hướng vào thôn mà sinh trưởng, cây hương xuân chỉ ở ngoài thôn sinh trưởng thành một rừng hương xuân xanh.Ở giữa rừng xanh, chính là cây hương xuân ôm lấy phong tử, sinh trưởng ở bên cạnh nhà tranh rách nát , thân cây không ngờ lại che trời.
Gió thổi qua, lá xanh cây hương xuân giống như nhấp nhô , vang sào sạt, âm thanh lại giống như đang khóc thảm.
……
…………
Thân ái, Thân ái của ta, là ta a.
Thân ái, Thân ái của, ngàn năm tu hành, ta cuối cùng đã đắc đạo, nhưng vẫn là chậm một bước. . . . . .
Thân ái, Thân ái, ta nghe thấy, ta nghe thấy. . . . . . Ta nghe nhìn thấy a!Phiên ngoại 1•
『
Kẻ điên chính là Kẻ điên 』Kẻ điên:
【
chằm chằm
】
Ngươi không phải là Xuân nhi a
.
Nam tử áo lục:
【
mỉm cười
】
Ân, ta đã đắc đạo
, tu thành hình người.
Kẻ điên:
【
chần chờ
】
Ngươi chảy nước mắt ràn rụa a
.
Nam tử áo lục: 【 lau mắt 】 ta, ta nghĩ đến ngươi. . . . . .Kẻ điên:
【
cắt đứt
】
chờ một chút, ngươi là cây hương xuân tinh
!
Nam tử áo lục:
【
gật đầu
】
đúng vậy, cây hương xuân là nguyên hình của ta
.
Kẻ điên:
【
nghiêm túc
】
Vậy xin lỗi, ta vừa rồi dựa theo tập tục của phàm nhân để nói chuyện
.
Nam tử áo lục: 【 mờ mịt 】? ? ?Kẻ điên:
【
Cập Nhật
】
Trên mặt người chảy đầy nước n
hựa của cây hương xuân a! ! !
Kẻ điên:
【
nghiêng đầu
】
Khoé miệng của ngươi tại sao lại rút lại? Chẳng lẽ các ngươi càng thói quen như vậy —— trên mặt ngươi tràn đầy nước nhựa cây hương xuân a!
!
Phiên ngoại 2 •
『 Thời gian ngày từng ngày qua 』Nam tử áo lục:
【
hai tay ôm
】
Hôm nay mười lăm tháng giêng, ta và ngươi đến chơi đoán đố dán trên đèn lòng được không
?
Kẻ điên:
【
hai mắt ngôi sao
】
Ta ra đề, ngươi tới trả lời a
!
Nam tử áo lục:
【
cười ôn nhu
】
Được
.
Kẻ điên: 【 thanh giọng 】 Xuân nhi bị trứng gà đánh vào đầu, thành ra món gì.Nam tử áo lục:
【
mặt đen
】
? ?
?
Kẻ điên:
【
đắc ý
】
Câu hương xuân xào trứng a
.
Kẻ điên:
【
thanh giọng nói
】
Xuân nhi bị đậu hũ đánh vào đầu, đánh thành món gì a
.
Nam tử áo lục: 【 mặt rất đen 】. . . . . .Kẻ điên:
【
đắc ý
】
Cây hương xuân trộn đậu hủ a
.
Kẻ điên:
【
thanh tiếng nói
】
Xuân nhi bị bánh mì loại lớn đánh vào đầu, đánh thành món gì a
.
Nam tử áo lục:
【
mặt vô cùng đen
】
= =|
|
Kẻ điên: 【 đắc ý 】 Bánh rán cây hương xuân a~.Nam tử áo lục cuối cùng ngồi xuống ôm lấy kẻ điên đang đắc ý, đi vào nhà tranh.
Nam tử áo lục đem kẻ điên nhét vào trên giường gạch, cởi quần áo của nhau, thân hình liền lập đè lên.
Nam tử áo lục:
【
mỉm cười
】
ta cũng ra một câu đố vậy —— cây hương xuân chen vào cây hoa cúc, làm ra m
ột loạt hành động.
Kẻ điên: 【 vặn vẹo 】 cái này căn bản là ý của mặt chữ a.Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro