Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tâm tình Tống Dịch thật tốt đều viết hết trên mặt, Tống Truyện Ngọc rất kinh ngạc: "Em không sốt sắng?!!" Ngày hôm qua còn nghĩ linh tinh nói mình căng thẳng, qua một ngày cảm giác căng thẳng biến mất tiêu ?

"Vẫn còn tốt." Hiện tại trong lòng Tống Dịch chỉ có sự tình buổi tối hôm qua. Rốt cục có thể gặp được Từ Nhiếp Địch, ngày mai có thể trở về trường học, cùng hắn ăn cơm, tự học, thậm chí là hôn môi.

Tống Dịch mặc âu phục màu đen, cúc tay áo là quà Tống Truyện Ngọc tặng.

Ngày đó qua thật nhanh, Tống Dịch cũng không biết buổi họp báo kết thúc như thế nào, sau khi xuống đài, mỗi người đều chúc mừng cậu, ba ba vỗ vỗ vai cậu, khen cậu làm rất tốt, Tống Truyện Ngọc cũng rất kích động, ôm lấy cậu xoay quanh.

Tống Dịch lấy lại tinh thần liền muốn đi xuống: "Thành công chứ! ?"

"Thuận lợi, rất tuyệt, đáng khen." Tống Truyện Ngọc giơ ngón tay cái lên.

Rốt cục thần kinh treo lơ lửng của Tống Dịch hai tuần nay có thể thả lỏng lại: "Quá tốt rồi."

Kết thúc tuyên bố là năm giờ, Tống Dịch chạy về nhà thay đổi bộ âu phục trắng, sáu giờ rưỡi khách mời lục tục đến, Tống Dịch cùng ba ba đứng ở cửa lớn đón khách.

Lúc bảy giờ, Từ Nhiếp Địch cùng Từ Nhiếp Hải cùng đến, hắn mặc âu phục màu đen, không nhanh không chậm hướng chính mình đi tới, Tống Dịch trong lòng kinh hoàng, ba Tống khẽ hừ một tiếng.

Từ Nhiếp Hải đứng ở cửa cùng ba Tống phụ bắt tay: "Chúc mừng ngài, Tống công tử làm tôi rất bội phục."

Tống gia tuy rằng cùng Từ gia bất hòa, mà ở nơi công cộng vẫn là cho đối phương mặt mũi, ba Tống khiêm tốn cười đáp: "Thằng con nhà tôi làm sao so với cậu được chứ."

"Thế nhưng cậu ấy ở phương diện khác so với tôi xuất sắc hơn nhiều lắm." Từ Nhiếp Hải cười như không cười, nhìn em trai liếc mắt một cái.

Từ Nhiếp Địch:...

Ba Tống cũng cùng Từ Nhiếp Địch bắt tay, đang định mở miệng nói hai câu thì một đợt khách mời tới cùng ba Tống chào hỏi, Từ Nhiếp Địch liền theo Từ Nhiếp Hải tiến vào Tống gia, lúc đi ngang qua Tống Dịch còn nháy mắt mấy cái.

Tống Dịch tim đập thùng thùng lợi hại.

Tống Dịch ở trong yến hội phát biểu ngắn gọn cảm nghĩ, cậu chú ý tới Từ Nhiếp Địch đang ngồi ở góc nhìn cậu chằm chằm, hai chân bắt chéo rung rung.

Ba Tống cùng bạn bè thương nhân tán gẫu hăng say, Tống Truyện Ngọc cũng ở bên nghe, Tống Dịch dẫn bọn họ đi dùng bữa, Từ Nhiếp Địch ánh mắt theo bóng người của cậu di động, thay đổi vị trí trên dưới hai chân một chút.

Tống Dịch trong lòng yên lặng đếm, sau mười phút cậu gọi phục vụ bưng rượu đến, thấp giọng cùng hắn bàn giao vài câu liền lên lầu.

Từ Nhiếp Địch nhíu nhíu mày, ngồi tại chỗ bất động —— quả nhiên, nhân viên phục vụ trực tiếp hướng chính mình đi tới.

"Vị tiên sinh này, Tống công tử nói tôi dẫn anh đi phòng vệ sinh."

Từ Nhiếp Địch đem chén rượu trên tay bỏ lên bàn, đứng dậy cùng nhân viên phục vụ đi.

Nhân viên phục vụ dẫn hắn đi qua đại sảnh, hướng về phòng vệ sinh phía sau phòng khách đi đến, Từ Nhiếp Địch thất vọng nháy mắt, nhân viên phục vụ lại không dừng lại, dẫn hắn rẽ một bên ra ban công, lại đi thêm một vòng lớn đến sân sau, bên kia có cái cầu thang đi tới lầu hai.

Nhân viên phục vụ dừng lại một bên cầu thang, làm dấu tay xin mời, không nói một lời.

Từ Nhiếp Địch từ trong bóp da rút ra 500 nguyên: "Cảm ơn." Nhân viên phục vụ lộ ra mỉm cười hiểu rõ, hiển nhiên là rất có kinh nghiệm giúp người vụng trộm yêu đương.

Từ Nhiếp Địch nhấc chân lên thang lầu, cửa không khóa, hắn vặn ra đi vào, phát hiện bên trong là phòng tập thể hình, trên đất xếp đống các loại thiết bị tập thể hình, ngoài cửa là hành lang lầu hai, Tống Dịch đang đứng cửa chờ hắn.

"Nhanh lên." Tống Dịch kéo tay Từ Nhiếp Địch, dẫn hắn chạy đến cuối lầu ba, đến gian phòng của mình. May là trên đất có trải thảm nền, chạy không phát ra âm thanh.

Khoá cửa lại Tống Dịch mới an tâm, Từ Nhiếp Địch đùa cậu: "Đợi không kịp?"

Tống Dịch chỉ chỉ gian phòng tận cùng bên trong: "Anh không phải muốn đi nhà xí sao, bên kia."

"Ai nói anh muốn đi nhà xí ?" Từ Nhiếp Địch hỏi ngược lại cậu.

"Hả? Bởi vì em thấy anh đang không ngừng đổi vị trí chân a." Tống Dịch mười phút trước đều chú ý hành động Từ Nhiếp Địch, nhìn thấy hắn nửa phút liền đổi vị trí chân một chút, cho là hắn đang nhịn tiểu.

Từ Nhiếp Địch lộ ra mỉm cười thần bí khó lường, loại mỉm cười này trở nên ý tứ sâu xa hơn, hắn đem Tống Dịch giam trên ván cửa, thân thể chậm rãi tiến đến, mãi đến khi cùng cậu thân mật không còn khoảng cách.

Tống Dịch đỏ mặt: "Anh, anh..."

Từ Nhiếp Địch cương.

Từ Nhiếp Địch hướng bên tai Tống Dịch thổi một hơi: "Anh đổi vị trí chỉ là vì che giấu."

"Nhưng là, " Tống Dịch liều mạng nghĩ chuyện mình làm, "Anh tại sao lại..." Chính mình không phải là đang đi đường chính là đang đọc diễn văn, Từ Nhiếp Địch lấy đâu ra động cơ mà cương?

"Anh xem họp báo phát sóng trực tiếp, " Từ Nhiếp Địch đột nhiên nói tới chuyện này, "Em mặc tây trang đen rất dễ đẹp trai, tại trước mặt phóng viên đúng mực, chậm rãi mà nói, anh vừa cao hứng vừa tự hào, anh cho là buổi tối em vẫn mặc tây trang đen, không nghĩ tới lại đổi màu trắng." Tay hắn rời ván cửa, sờ lên âu phục Tống Dịch, đôi môi chạm tới lỗ tai Tống Dịch, sóng nhiệt cuồn cuộn, "Dịch Dịch, em quá mị lực, mị lực của em làm anh không có cách nào tự chủ."

Tay phải Từ Nhiếp Địch nâng sau gáy Tống Dịch, đôi môi chạm đến, sử dụng mọi cách trêu đùa cậu, đồng thời tay trái từ dưới lên trên bắt đầu cởi âu phục Tống Dịch.

Tống Dịch bối rối.

Trước mắt Từ Nhiếp Địch phảng phất biến thành một con sói đầy tính xâm lược, trước là ôn nhu, không nhanh không chậm hôn môi, bây giờ là nhiệt liệt, mỗi cái hôn tràn ngập tính ám chỉ.

Từ Nhiếp Địch không kéo xuống cà vạt của cậu, mà là một bên hôn cậu, dẫn dắt cậu nô đùa cùng đầu lưỡi của mình, một bên hai tay đem cà vạt cởi ra, kéo lên trên cổ áo, sau đó bắt đầu nhanh chóng cởi nút áo sơ mi Tống Dịch.

Toàn bộ lồng ngực hoàn toàn lộ ra.

Từ Nhiếp Địch bắt đầu đi xuống hôn cổ của cậu, sau đó là xương quai xanh.

Tống Dịch càng bối rối, trong đầu chỉ còn lại một cái ý nghĩ: Đây là Tống gia...

"Không được, " Tống Dịch âm thanh rất thấp, rất khàn, "Đây là nhà em, không thể làm."

Từ Nhiếp Địch sung sướng mà cười: "Nói như vậy, em đã chuẩn bị tâm lý tốt cùng anh làm?" Hắn hôn hôn môi Tống Dịch: "Đừng sợ, anh không làm, chỉ hôn một chút thôi. Đây là bồi thường cho ngày hôm qua." Hắn mang Tống Dịch đến trên giường.

Căn bản không phải hôn một chút! Sau mười phút Tống Dịch trong lòng khiển trách bạn trai vô liêm sỉ, lâu như vậy rồi vẫn còn hôn xương quai xanh!

Lại sau mười phút, cậu cảm thấy được bạn trai thật sự là gấu bông, hắn đem lồng ngực đều liếm khắp cả.

Lại lại sau mười phút, Tống Dịch bị hôn đến mức chỉ có thể thở dốc.

Tống Dịch lên lầu ba mươi phút.

Tống Truyện Ngọc đứng ở cửa phòng Tống Dịch, đưa lỗ tai lắng nghe, trong phòng không có động tĩnh, hắn thử chuyển động tay cầm, đã khóa lại. Hắn gõ cửa một cái, lên tiếng gọi Dịch Dịch, không có ai trả lời.

Tống Truyện Ngọc cau mày đứng ở cửa.

Từ Nhiếp Địch nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhớ Tống Dịch đã khóa trái cửa, cho nên tâm lý cũng không hoảng hốt, nhưng là 3 giây sau, hắn nghe thấy âm thanh chìa khóa cắm vào lỗ khóa, không kịp trốn, hắn kéo chăn qua che lại thân thể Tống Dịch.

"Cậu là ai?" Tống Truyện Ngọc nhìn thấy một người ngồi ở trên giường Tống Dịch, bóng lưng giống như đã từng quen biết, hắn đóng cửa lại suy nghĩ một lát, nhớ lại, "Từ nhị công tử?"

Sau đó hắn nhìn thấy Tống Dịch nằm ở trên giường, trên đầu đều là mồ hôi, hai má ửng đỏ, hơi thở dốc, hắn biến sắc mặt: "Cậu đang làm gì?"

Từ Nhiếp Địch đứng lên, quay lại lau lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh cảm thấy thế nào?" Hắn đầy mặt hung hăng, ngữ khí ám muội không rõ, "Mọi người đều người trưởng thành rồi, cũng sẽ hiểu đi."

Tống Truyện Ngọc đen mặt, hắn không để ý tới nam nhân này, cúi đầu nhìn Tống Dịch, Tống Dịch lúc này đã phản ứng lại, cậu đưa tay kéo kéo góc áo Từ Nhiếp Địch: "Đây là anh họ của em."

Từ Nhiếp Địch còn tưởng rằng là cái tên rỗi hơi vớ va vớ vẩn nào đó lo việc bao đồng, không nghĩ tới là anh họ, thái độ đoan chính nói: "Chào anh họ."

Tống Truyện Ngọc nhìn Tống Dịch, chờ lời giải thích của cậu.

Tống Dịch rất ngại: "Anh, anh có thể trước tiên xoay người đi không, em muốn mặc quần áo một chút."

Gân xanh trên trán Tống Truyện Ngọc giật giật: "Khi còn bé là anh ôm em rửa ráy đấy, trên người em còn có cái gì anh chưa từng thấy, nhanh ngồi lên."

Tống Dịch kiên trì ngồi dậy, kéo chăn xuống, bắt đầu cài nút áo sơ mi, Tống Truyện Ngọc nhìn thấy trên ngực của cậu, trên xương quai xanh, tất cả đều hồng hồng...

Từ Nhiếp Địch nghiêng người sang ngăn trở tầm mắt Tống Truyện Ngọc: "Đừng xem, là tôi hôn."

Tống Truyện Ngọc liên tục hít sâu: "Cậu cút nhanh lên cho tôi."

Từ Nhiếp Địch đứng bất động,

Hai người giương cung bạt kiếm.

Tống Dịch liền giật nhẹ góc áo Từ Nhiếp Địch, ra hiệu hắn cúi người xuống, nút thắt cà vạt bị kéo đến gắt gao, Tống Dịch không mở được, Từ Nhiếp Địch ngồi xuống tháo ra cho cậu.

"Đều tại anh." Tống Dịch vừa sứt đầu mẻ trán lại lúng túng vạn phần, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Từ Nhiếp Địch cầm cái kéo trên bàn đem cà vạt cắt ra: "Lần sau mua cho em cái khác." Sau đó đem cổ áo của cậu dựng thẳng lên, "Che cái cổ."

Câu nói này thanh âm không lớn không nhỏ, Tống Truyện Ngọc sau khi nghe được mặt càng đen hơn.

Tống Dịch nhảy xuống giường, Tống Truyện Ngọc cảm thấy một tia an ủi —— ít nhất quần vẫn còn ở đó.

"Anh, " Tống Dịch kỳ quái, "Anh lấy chìa khóa ở đâu?"

"Ở chỗ bác gái." Tống Truyện Ngọc đem cậu kéo đến bên cạnh mình, hất cằm chỉ chỉ người kia, "Giới thiệu một chút."

Tống Dịch chậm rãi đi tới, đứng ở phía trước Từ Nhiếp Địch: "Đây là bạn trai em."

Từ Nhiếp Địch vui mừng nở hoa.

Tống Truyện Ngọc trầm mặt xuống: "Mua thức ăn ngoài, giặt quần áo cho em?"

Tống Dịch gật gật đầu.

Tống Truyện Ngọc quay người liền muốn mở cửa: "Anh đi nói cho bác trai, em cùng người nhà họ Từ ở cùng một chỗ."

Tống Dịch sợ đến hồn phi phách tán, ngăn cản hắn: "Không được, anh đừng đi."

"Tại sao không đi?" Tống Truyện Ngọc ngữ khí nhàn nhạt, "Anh không muốn lãng phí thời gian cùng tên tiểu tử này tán gẫu, bất luận em nói cái gì anh đều sẽ không đồng ý."

Thái độ Tống Truyện Ngọc so với tưởng tượng của Tống Dịch còn nát hơn, cậu cho là anh họ sẽ tàn nhẫn mà mắng mình khóc, sẽ ra sức đánh Từ Nhiếp Địch một trận, không nghĩ tới là đơn giản trực tiếp như thế.

Tống Dịch ánh mắt cầu xin nhìn Từ Nhiếp Địch, trưng cầu ý kiến của hắn.

Từ Nhiếp Địch như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn anh họ Tống Dịch, trong lòng cân nhắc một chút: "Tôi với anh cùng đi xuống nói."

Tống Dịch kinh ngạc: "Anh điên hả?"

Từ Nhiếp Địch đưa tay lên tóc Tống Dịch, thử xoa xoa hai lần, bởi vì keo xịt tóc nên cứng cứng, không xoa được, vì vậy hắn bắt tay dời xuống dưới đặt ở bên hông của cậu, ôm cậu: "Ngược lại sớm muộn gì cũng phải nói." Từ Nhiếp Địch bình tĩnh nói, "Anh không muốn làm tình nhân bí mật của em, anh muốn kết hôn với em."

Tống Truyện Ngọc lườm một cái.

Từ Nhiếp Địch làm lơ hắn, hôn nhẹ mũi Tống Dịch: "Em đừng xuống, anh sẽ cùng bác Tống nói rõ."

Tống Dịch khổ sở mà mím môi thật chặt: "Ba em sẽ không đồng ý."

"Anh sẽ làm bác ấy đồng ý."

"Lỡ như không được thì sao?"

Từ Nhiếp Địch đột nhiên nở nụ cười, hắn mang Tống Dịch bước vào trong phòng, tiến đến bên tai cậu nhẹ nhàng nói: "Vậy anh liền mang em chạy trốn, còn chưa có ăn đến miệng anh sẽ không bỏ qua."

Lại còn có tâm tư đùa giỡn, sắp ra pháp trường rồi a. Tống Dịch nhéo eo hắn.

"Đau muốn chết luôn." Từ Nhiếp Địch nằm nhoài trên vai cậu làm nũng.

Tống Truyện Ngọc khụ vài tiếng: "Đi được chưa?"

Từ Nhiếp Địch đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro