Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tống Dịch bị vành mắt đen của bạn trai làm sợ hết hồn, duỗi tay sờ sờ: "Có phải là ngủ cùng tôi không quen a?" Buổi tối mình ngủ sẽ đá chăn, Từ Nhiếp Địch chắc là bị mình đá trúng đi, sáng sớm lúc tỉnh dậy mình còn gối ở trên cánh tay hắn, cánh tay có phải là rất tê ?

Tống Dịch xoa xoa cánh tay Từ Nhiếp Địch: "Vẫn là tách ra ngủ tốt hơn."

"Nghĩ lung tung gì thế, " Từ Nhiếp Địch rút tay về, "Là ngủ với cậu thật là vui, có hơi mất ngủ."

Hôm nay vốn dĩ hai người muốn đi thư viện làm bài tập, thế nhưng thiếu ngủ làm đại não thiếu dưỡng khí, Từ Nhiếp Địch hiếm thấy lại lười biếng, muốn làm ổ trong phòng ngủ.

Tống Dịch tìm ra quả óc chó lần trước Triệu Tư Tư đưa: "Lột cho cậu ăn."

Từ Nhiếp Địch còn nhớ vết trầy ở lòng bàn tay cậu: "Để tôi tự lột."

"Vật tôi làm gì?" Tống Dịch chống cằm hỏi hắn.

Từ Nhiếp Địch vỗ vỗ bắp đùi của hắn: "Lại đây ngồi này." Tống Dịch thuận theo mà bị Từ Nhiếp Địch kéo qua ngồi xuống, Từ Nhiếp Địch đem đầu đặt trên vai Tống Dịch, hai tay ôm vòng qua eo cậu: "Tôi lột một cái cậu hôn tôi một chút."

Tống Dịch hoài nghi trong đầu bạn trai mình cũng tất cả đều là màu sắc phế liệu. (giống Triệu Tư Tư =)))

"Cậu ngoại trừ ôm với hôn, còn biết cái gì nữa?" Tống Dịch bóp bóp mặt của hắn.

"Còn có rất nhiều a." Từ Nhiếp Địch đùa giỡn hắn, "Nói thí dụ như đem cậu trói lại, đè lên giường, hoặc là trải thảm lên nền phòng ngủ..."

Tống Dịch đem mặt của hắn bóp đến biến hình: "Mặt người dạ thú."

Từ Nhiếp Địch đem óc chó đã lột sạch đút cho Tống Dịch ăn: "Sai, tôi là y quan sắc lang." (Nghĩa là mặc áo quan mà làm chuyện cầm thú =)))))

Tống Dịch nuốt xuống quả óc chó, đột nhiên không kịp chuẩn bị nói: "Ngày mai tôi phải về nhà."

Từ Nhiếp Địch cũng không kinh hãi: "Tôi biết, là muốn chuẩn bị tuyên bố đi."

"Ừ." Tống Dịch có chút thương cảm, sắp rời khỏi bạn trai hai tuần lễ, rất không nỡ.

Từ Nhiếp Địch liền lột thêm một quả cho cậu ăn, Tống Dịch không muốn, nhét vào miệng Từ Nhiếp Địch: "Cậu thoạt nhìn không có chút nào khổ sở."

"Ai nói, tôi khổ sở muốn chết luôn." Từ Nhiếp Địch để Tống Dịch ngồi đối mặt với mình, "Thế nhưng tôi có tin tức tốt nói cho cậu, tiệc khánh công sau khi tuyên bố kết thúc tôi sẽ đi."

"Thật ?" Tống Dịch mừng rỡ.

"Ừm, nhà cậu đưa thiệp mời cho chúng tôi."

"Ồ ~" Tống Dịch ôm lấy cổ hắn, "Đây là ba ba tôi muốn thị uy, nhà các cậu là có phải là bị doạ rồi không." Cậu đắc ý dào dạt.

"Không bị doạ, nhưng mà tôi bị cậu mê chết." Từ Nhiếp Địch ôm sát cậu, "Cậu có muốn mời tôi ở nhà cậu một đêm hay không? Hoặc là giới thiệu tôi với ba ba cậu?"

"Tưởng bở hả." Tống Dịch cảm thấy buồn cười, "Ba ba tôi sẽ đánh cậu một trận." Nhưng mà nếu như đêm họp báo đó có thể nhìn thấy bạn trai, vậy buổi tuyên bố cũng biến thành mong đợi.

"Ai, bố vợ quá hung ác."

"Gọi lung tung."

Từ Nhiếp Địch không đáp lời, nhìn cậu chằm chằm, Tống Dịch bị ánh mắt nóng đến buông tay ra: "Tôi..." Cậu muốn nói tiếp, Từ Nhiếp Địch không để cho cậu nói, trực tiếp hôn cậu.

"Lập tức sẽ tách ra hai tuần, không bằng để tôi được voi đòi tiên một chút?" Từ Nhiếp Địch thừa dịp lúc Tống Dịch thở dốc hỏi.

Tống Dịch chưa kịp trả lời lại bị hôn, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, này không phải được một tấc lại muốn tiến một thước, mà là muốn tiến thêm một trượng.

Từ Nhiếp Địch ôm cậu nằm dài trên giường, liên tục không ngừng hôn cậu, mãi đến khi miệng Tống Dịch sưng tấy lên, hắn mới trằn trọc đi xuống, kéo quần Tống Dịch xuống, dẫn cậu đến thế giới xa lạ du lịch một phen.

Tống Dịch cảm giác chính mình giống như là thuyền nhỏ phiêu đãng trên biển rộng, đầu sóng vừa mạnh vừa lớn, cậu sợ sệt đến muốn khóc.

Từ Nhiếp Địch lần thứ hai hôn cậu, đem tay cậu che đến chỗ nóng rực: "Hiện tại đến cậu."

...

Tống Dịch trở về nhà, Từ Nhiếp Địch cũng không đi học, xin nghỉ ốm hai tuần lễ, thành tích học tập của hắn tốt, bối cảnh gia đình lại lớn, thầy giáo cũng không ngăn cản, vung tay lên liền để hắn nghỉ.

Từ Nhiếp Địch xách vali vào trong nhà, dì Vương đang ở trong nhà bếp rửa đồ ăn.

Từ Nhiếp Địch từ trong vali lấy ra hai túi quả óc chó, đây là Tống Dịch để cho hắn : "Dì Vương, cái này cho dì ăn."

"Ai nha, cảm ơn." Hai tay dì Vương đặt trên tạp dề lau lau vệt nước, sau đó tiếp nhận, "Anh của con buổi tối muốn về nhà ăn cơm, nấu cơm cho con với nó ăn."

"Anh của con muốn quay về?" Từ Nhiếp Địch giật mình.

"Gần nhất mỗi ngày nó đều về nhà ăn cơm, dì còn nghĩ có phải là nó đang yêu không."

Từ Nhiếp Địch không thể nào tưởng tượng được một người trong lòng chỉ có công tác nói chuyện yêu đương: "Không thể nào, ba mẹ đâu rồi?"

"Bọn họ xuất ngoại đi đàm luận một hạng mục gì đó, dì cũng không biết rõ." Dì Vương đem quả óc chó đặt trên tầng cao nhất trong tủ bát, "Con tại sao lại quay về?"

"Ở trường học tẻ nhạt, con về giúp anh trai làm chút việc."

"Làm sao, theo đuổi bạn trai thất bại?" Dì Vương hỏi hắn.

"Không có, " Từ Nhiếp Địch cảm thấy được chia sẻ chút chuyện vui cũng không tồi, "Con theo đuổi được rồi."

"Chúc mừng con nha, " Dì Vương cao hứng nói, bà tận mắt thấy hai anh em nhà họ Từ lớn lên, mấy năm trước còn sắp xếp vì Từ Nhiếp Hải giới thiệu đối tượng, phát hiện Từ Nhiếp Hải thờ ơ không động lòng, "Lúc nào rảnh dẫn cậu ấy đến nhà chơi một chút?"

"Nhanh thôi, " Từ Nhiếp Địch hàm hồ một tiếng, "Cậu ấy là bạn cùng phòng của con, lần trước khen dì làm bánh ngọt ăn ngon."

"Nếu thích thì dì liền làm thường xuyên, dì có thể gọi tài xế đưa tới trường học." Dì Vương liếc nhìn đồng hồ, "Ai nha không còn kịp rồi, con đi lên lầu đi, đến giờ cơm dì gọi con."

Từ Nhiếp Địch đi lên thư phòng, hắn còn nhớ quyển tiểu thuyết Triệu Tư Tư nói——tiểu thuyết "Lỗ kim" của Phúc Lai Đặc, Từ gia đều yêu thích đọc văn học phương Tây, Từ Nhiếp Địch ở kệ sách tiểu thuyết nước Anh tìm được quyển sách này, lời mở đầu đại khái là lấy thế chiến thứ hai làm bối cảnh miêu tả hoạt động gián điệp, Từ Nhiếp Địch ngồi xuống đọc.

Nội dung giống nhau, xen lẫn lượng lớn miêu tả □□, Từ Nhiếp Địch nhíu mày, nhớ tới lúc Tống Dịch giới thiệu Triệu Tư Tư cường điệu hắn là "Tác giả vàng", trong lòng hiểu rõ.

Đọc được một nửa, cửa thư phòng bị đẩy ra, Từ Nhiếp Hải tiến vào thả cặp công văn xuống: "Dì Vương mới vừa nói em đã yêu."

Từ Nhiếp Địch nhớ kỹ số trang, nâng lên nhìn anh trai: "Đúng."

Từ Nhiếp Hải sâu sắc cau mày: "Anh không hiểu, tình yêu đến cùng có chỗ nào tốt, hoặc là nói, tại sao em lại cho rằng em tìm thấy tình yêu trên người Tống Dịch?"

"Em không có cách nào giải thích, cái này quá trừu tượng." Từ Nhiếp Địch đổi phương thức nói, "Thế nhưng em có thể nói cho anh, em đã sớm tìm được tư liệu sản phẩm anh muốn."

"Vậy tại sao lại không đưa cho anh?" Từ Nhiếp Hải chất vấn hắn.

Từ Nhiếp Địch buông tay: "Bởi vì em không muốn đưa cho anh, nếu như em đưa cho anh, Tống Dịch sẽ bị tổn thương, cậu ấy có thể sẽ không tha thứ cho em, vậy em không thể ở cạnh cậu ấy, như vậy anh hiểu không?"

"Đã hiểu, vì tình yêu mà em chọn Tống Dịch, bỏ qua tập đoàn Từ thị."

"Em cũng không có bỏ Từ thị, " Từ Nhiếp Địch đứng lên, "Không có thị trường nước Mỹ, chúng ta có thể tận lực đào sâu tiềm lực thị trường trong nước, ăn cắp đê tiện vô liêm sỉ trái với nguyên tắc từ trước tới nay của tập đoàn Từ thị."

Từ Nhiếp Hải cởi cà vạt: "Cái này anh hiểu, vốn dĩ anh cũng không ôm hi vọng gì, hạ sách trong hạ sách thôi, nếu như em bởi vì cái này mà tức giận, vậy anh rất xin lỗi, đây đúng là sai lầm của anh, nhưng cùng tình yêu của em là hai chuyện khác nhau."

"Em cũng không có nói làm một." Từ Nhiếp Địch thần sắc nhu hòa xuống, "Em yêu Tống Dịch. Anh, em biết anh không hiểu, thế nhưng em thật lòng yêu cậu ấy."

"Tống gia sẽ không đồng ý."

"Em sẽ làm cho bọn họ đồng ý." Từ Nhiếp Địch nói năng có khí phách, "Em nhất định sẽ làm cho bọn họ đồng ý."

Từ Nhiếp Hải nhún nhún vai: "Chúc em nhiều may mắn, thế nhưng đừng hi vọng anh sẽ giúp em."

Dì Vương ở dưới lầu gọi bọn họ ăn cơm.

"Đi xuống đi." Từ Nhiếp Hải trước tiên đi ra cửa.

Trên bàn cơm, dì Vương nói chuyện liên mồm: "Nhị thiếu gia đã có bạn trai, Đại thiếu gia còn không mau tìm?"

Từ Nhiếp Địch không nhịn được nói thẳng: "Anh của con là có bản lĩnh độc thân."

"Anh của ngươi lớn lên đẹp trai, sự nghiệp thành công, làm sao mà không có phụ nữ yêu thích chứ?"

"Ảnh làm gì có tiếp xúc phụ nữ."

Từ Nhiếp Hải lườm hắn một cái: "Ăn cơm của em đi."

Dì Vương còn đang nói liên miên cằn nhằn, Từ Nhiếp Hải bị niệm đến đau đầu: "Trên thực tế con cũng chuẩn bị kết hôn rồi."

Dì Vương cùng Từ Nhiếp Địch lập tức thả xuống bát đũa, cùng lên tiếng hỏi: "Thật hay giả vậy?"

"Có bạn gái?" Từ Nhiếp Địch nhìn về phía anh trai.

"Ai nói nhất định phải có bạn gái mới có thể kết hôn?" Từ Nhiếp Hải nghiêm mặt, "Anh chuẩn bị mở buổi họp mặt, mời mấy người trong giới thương nghiệp, chọn một nữ nhân môn đăng hộ đối kết hôn."

Lại thêm một cuộc hôn nhân không có tình yêu.

"Dì phản đối." Dì Vương từng nhìn thấy kết quả cay đắng của trưởng bối Từ gia không có tình yêu, bà không muốn Từ Nhiếp Hải cũng biến thành giống như bọn họ.

Từ Nhiếp Địch muốn nói cái gì, lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, không thể làm gì khác hơn là câm miệng ăn cơm.

Người nhà họ Từ trên con đường tình yêu này toàn là một đường đi tới vực thẳm, cho dù là sai cũng tuyệt đối không quay đầu lại, Từ Nhiếp Địch hiểu rất rõ.

Cơm nước xong, Từ Nhiếp Địch gọi video cho Tống Dịch, Tống Dịch từ chối không tiếp, qua năm phút đồng hồ lại gọi lại, Từ Nhiếp Địch nhìn thấy trước màn ảnh một màu đen kịt.

Âm thanh Tống Dịch nhẹ nhàng, chẳng khác gì tên trộm: "Cậu đang làm gì thế?"

Từ Nhiếp Địch cũng cùng hạ thấp giọng: "Tôi đang nhớ bạn trai."

"Đúng lúc, tôi cũng vậy." Tống Dịch cười ra tiếng.

Từ Nhiếp Địch khôi phục âm thanh bình thường: "Mặt của cậu đâu, làm sao không bật đèn?"

Ống kính run lên, xuất hiện một khe ánh sáng nhỏ, Từ Nhiếp Địch nhìn thấy Tống Dịch từ trong khe nhỏ đưa tay ra, cầm một cái đèn nấm đến trước ngực bật lên, lúc này Từ Nhiếp Địch mới biết thì ra Tống Dịch đang trốn ở trong chăn.

"Yêu đương vụng trộm?" Từ Nhiếp Địch chế nhạo.

"Tôi đây là bảo vệ cậu." Tống Dịch nằm lỳ ở trên giường, bọc chăn lại toàn thân, điện thoại di động giơ lên trước mặt, đầu lệch trên cái đèn nấm, mặt sáng lên y như tiểu yêu quái.

Từ góc độ này, Từ Nhiếp Địch vừa vặn có thể nhìn thấy ngực Tống Dịch như ẩn như hiện, hắn liếm liếm miệng, hồi tưởng lại mùi vị ngọt ngào kia, lấy lại bình tĩnh: "Bắt đầu chuẩn bị giới thiệu sản phẩm?"

"Chưa đâu." Tống Dịch nghe thấy thế liền sầu khổ, "Tôi còn tưởng rằng chỉ cần nói một lần, không nghĩ tới ba ba tôi còn kêu tôi ngày mai cùng đi công ty bắt đầu mở họp báo, còn muốn tiến hành diễn luyện."

"Điều này nói rõ ba ba cậu coi trọng sản phẩm này."

"Tôi cũng coi trọng a." Tống Dịch trẻ con trề môi, "Nhưng là tôi muốn buổi tối gọi video với cậu, không muốn công tác."

Từ Nhiếp Địch phát tiếng cười ra trầm thấp, động viên cậu: "Tôi cũng muốn, hai tuần lễ trôi qua rất nhanh, đừng nóng vội."

Tống Dịch nắm chặt thời gian điên cuồng chụp lại màn hình, sắp tới không thể cùng bạn trai gọi video, cậu quyết định dựa vào ảnh chụp để □□.

Hai người nói chuyện khi có khi không, Tống Dịch nằm úp sấp đến nỗi eo đau cổ mỏi, khuỷu tay cũng đau, Từ Nhiếp Địch đau lòng cậu, bảo cậu đem đầu lộ ra ngoài chăn ngủ.

Đã qua mười hai giờ, Tống Dịch đem điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường: "Vậy tôi ngủ nha."

"Ừm, đưng cúp điện thoại." Từ Nhiếp Địch đưa tay sờ sờ mặt Tống Dịch trong video, "Tôi nhìn cậu ngủ, chờ cậu ngủ rồi tôi cúp máy."

Kỳ thực đâu có thấy được mặt Tống Dịch, Từ Nhiếp Địch chẳng qua là muốn nghe tiếng hít thở của bạn trai một chút, thật giống như cậu cùng hắn ngủ chung.

Tống Dịch nghĩ đến Từ Nhiếp Địch thích mình, trong lòng phảng phất biến thành một đóa kẹo bông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro