Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Từ Nhiếp Địch là một bạn trai đạt điểm tối đa, ánh mắt hắn ôn nhu cùng hành vi săn sóc làm Tống Dịch thường thường cảm thấy ngượng ngùng.

"Cậu đừng giặt." Tống Dịch cướp quần áo trên tay Từ Nhiếp Địch, "Để tôi tự giặt."

"Vậy không được." Từ Nhiếp Địch nắm bàn tay ở sau lưng, "Cậu giặt không sạch."

"Tôi có thể học!" Tống Dịch ngăn ở ban công, "Mau đưa cái vớ cùng mấy thứ kia trả lại cho tôi."

Từ Nhiếp Địch trêu chọc cậu: "Mấy thứ kia là mấy thứ gì?"

Tống Dịch không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm: "Chính là mấy thứ kia."

"Tôi không hiểu." Từ Nhiếp Địch cố ý nói.

Tống Dịch tiếp tục trừng hắn, cái cổ lặng lẽ đỏ lên, nghẹn ra vài chữ: "Quần lót."

"Ồ ~" Từ Nhiếp Địch cầm đống quần áo trên tay, lựa lựa ở bên trong, "Tôi tìm ra cho cậu."

"A a a cậu không nên như vậy!" Tống Dịch đè lại tay đối phương đang không ngừng lựa, đỉnh đầu muốn xì khói, "Cậu xấu xa quá đấy."

"Ha ha ha ha ha, " Từ Nhiếp Địch một tay ôm Tống Dịch vào trong lòng, "Tống gia thiếu gia cũng không mắng người?"

Tống Dịch liền phun ra vài chữ: "Cậu khốn nạn!"

Từ Nhiếp Địch bị cậu chọc cho không chịu được, hôn nhẹ mắt cậu: "Đáng yêu ghê."

Tống Dịch ánh mắt nhìn xuống: "Tôi có thể tự mình giặt không?"

"Đương nhiên không được, cậu không cần học cái này." Từ Nhiếp Địch ôm cậu đi tới ban công, đem quần áo ném vào chậu nước giặt, "Cậu có thể học cách trả thù lao cho tôi."

"A? Một trăm nguyên?" Tống Dịch lấy điện thoại di động ra.

Từ Nhiếp Địch đưa mặt đến gần: "Hôn tôi một chút, một bộ quần áo một lần."

Tống Dịch đỏ mặt, trong lòng đấu tranh nội tâm dữ dội.

"Nhanh lên, lần sau không phải là hôn mặt nha." Từ Nhiếp Địch giục cậu.

Tống Dịch từ từ đến gần hôn một cái, lại hôn thêm một cái, quần áo tổng cộng có ba bộ, cậu cẩn thận từng li từng tí một giải quyết việc chung mà nghiêm túc hôn ba lần.

Từ Nhiếp Địch bị cậu trêu chọc tâm hồn ngứa ngáy, tàn nhẫn mà vò đầu cậu: "Vật nhỏ câu dẫn người."

—————————————————————————————

Triệu Tư Tư là người đầu tiên cũng là người duy nhất biết chuyện Tống Dịch có bạn trai, hắn tại đầu bên kia điện thoại bóp cổ tay than thở: "Cậu có bạn trai còn tớ vẫn độc thân!"

"Cậu cũng sẽ có." Tống Dịch an ủi hắn.

"Không thể, tớ yêu thích nam nhân cấm dục, hiện tại tiểu nam sinh đều là cái loại gây rối, tớ nhìn không lọt mắt." Triệu Tư Tư đổi đề tài, "Các cậu tiến triển đến mức nào rồi?"

"Ngạch..."

"Đến mức nào rồi ???" Triệu Tư Tư cực kì nhiều chuyện cực kì tò mò.

"Không có." Tống Dịch lập tức phủ nhận, "Chúng tớ là yêu đương, không phải bạn tình."

"Hôn nhẹ? Hôn nồng nhiệt kiểu Pháp? Nước sữa hòa nhau?"

"Không có không có." Tống Dịch cảm thấy được từ ngữ của bạn tốt thiệt là đen tối a.

"Các cậu cư nhiên còn dừng lại tại mặt ngoài!" Triệu Tư Tư khiếp sợ, "Các cậu đã ở cùng nhau hai tuần lễ rồi."

Tớ còn cảm thấy tiến triển quá nhanh đấy, Tống Dịch nói thầm trong lòng, mới có hai tuần lễ liền hôn nhẹ nha.

"Tớ mua cho cậu quả óc chó lột sẵn rồi đấy." Triệu Tư Tư chuyển đề tài, "Gần có giảm giá trực tuyến, mua cho cậu bồi bổ thân thể, không nghĩ tới các cậu không hăng hái như thế." Hắn ở đầu bên kia kiểm tra một chút, "Ấy, đã đến, cậu chờ một chút đến bưu điện lấy đi."

Ngày hôm nay Từ Nhiếp Địch trở về nhà, Tống Dịch một mình đi lấy chuyển phát nhanh, Triệu Tư Tư mua cho cậu một bao lớn, Tống Dịch mở ra xem, tất cả đều là túi hạch đào. Óc chó lột sẵn tuy rằng được xưng là óc chó giấy*, nhưng mà vẫn rất phiền phức, Tống Dịch lột hai cái liền mất hứng. Cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Nhiếp Địch. (*手剥核桃虽然号称是纸核桃 cao nhân chỉ giáo =))))

Từ Nhiếp Địch trốn ở trên ban công cùng bạn trai hắn nấu cháo điện thoại: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Tống Dịch nghe thấy thanh âm hắn cũng rất an tâm, "Cậu thì sao?"

Từ Nhiếp Địch nhìn nhìn trong đại sảnh: "Tôi cũng ăn rồi, ngày hôm nay có khách đến, anh trai cùng ba ba còn đang uống rượu."

"Anh của cậu?" Tống Dịch nhắm hai mắt tưởng tượng một chút bộ dạng hắn, "Từ Nhiếp Hải, lần trước tôi thấy hắn là tại buổi họp từ thiện năm ngoái."

"Lần kia a, " Từ Nhiếp Địch thay đổi tư thế ngồi trên ghế xích đu ở ban công cùng cậu tán gẫu, "Hắn là cái tên cuồng công tác, hiếm thấy một lần đi hội từ thiện, năm trước là ba ba ép hắn đi."

"Cậu cũng giống anh cậu sao?" Tống Dịch đột nhiên hỏi, "Cậu cũng sẽ biến thành một tên cuồng công tác?"

"Tôi đương nhiên sẽ không, " Từ Nhiếp Địch cười khẽ, "Tôi có cậu a, công tác không có mị lực như cậu."

Tống Dịch lén lút cười: "Khi nào cậu trở về a?"

Từ Nhiếp Địch dư quang liếc nhìn đại ca đang đi tới chỗ mình, hắn nghiêng người sang: "Ngày mai đi, mang bánh ngọt cho cậu có được hay không?"

"Ừ, " Tống Dịch đáp một tiếng, "Cậu có thích ăn óc chó không?"

"Ừ?" Từ Nhiếp Hải kéo ra cửa ban công, "Thích, tôi cúp điện thoại, anh của tôi tìm tôi."

Từ Nhiếp Địch cúp điện thoại ngồi nghiêm chỉnh, Từ Nhiếp Hải đem theo ly rượu cho hắn: "Tư liệu đâu?"

Từ Nhiếp Địch nhớ tới những bức hình trong điện thoại di động, hắn không có lập tức móc ra, hỏi ngược lại: "Điều này rất quan trọng?"

Từ Nhiếp Hải gật đầu: " Thị trường nước Mỹ của chúng ta chưa mạnh, nếu như bọn họ khai phá ra sản phẩm mới nhanh hơn chúng ta, vậy khối thị trường này chúng ta không hề có sức cạnh tranh."

Từ Nhiếp Địch dùng mũi chân chấm đất, đẩy nhẹ ghế xích đu: "Anh quá yêu công tác."

Từ Nhiếp Hải quay đầu, ánh mắt lợi hại ép thẳng nhìn hắn: "Em có ý gì?"

"Anh và ba mẹ đều quá yêu công tác, " Từ Nhiếp Địch nhìn bầu trời, "Em chưa từng thấy ba mẹ cãi vã, không phải là vì tình cảm bọn họ tốt, mà là vì bọn họ không có tình cảm. Anh cũng vậy, anh đã ba mươi tuổi, hôn nhân đối với anh là không cần thiết, về dự buổi họp mặt gia đình là anh ban ân, liền ngay cả cùng em trai nói chuyện cũng là tranh thủ thời gian trong trăm công nghìn việc."

"Em nghĩ như vậy cũng không sai." Từ Nhiếp Hải đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, "Thế nhưng anh không tìm được người thích hợp, anh không hy vọng em cũng không tìm được." Hắn đứng lên, "Đàn ông tốt rất nhiều, phụ nữ tốt cũng rất nhiều, chỉ có Tống Dịch là không được."

"Em nói em dùng ái tình, anh không phản đối, nhưng em đừng nghĩ quyết tâm, anh sẽ không đồng ý."

"Nhanh chóng đưa tư liệu cho anh."

Từ Nhiếp Địch thở dài một hơi, gió trên ban công thổi vào người có chút lạnh, hắn nhớ tới biểu tình Tống Dịch mặt đỏ tới mang tai cùng mình cướp quần áo, nhớ tới đôi mắt cậu ấy tràn ngập linh khí, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu tâm tình: Nói sao trên trời đẹp, nhất định là người đó chưa từng thấy đôi mắt Tống Dịch.

Tống Dịch ngồi ở trên giường lột quả óc chó, cậu đang mày mò tìm cách lột quả óc chó nhanh nhất, muốn đem nó lột thật hoàn chỉnh mà không bị đau tay. Sao mà khó dữ vậy trời!!! Tống Dịch chậm rãi lột năm quả, thật hoàn chỉnh, tay rất đau, lòng bàn tay còn bị trầy một vệt nhỏ. Cậu tìm trong ngăn kéo miếng băng dán dán lên, tiếp tục phấn đấu, lột xong hai túi, cậu đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ, cất hạt óc chó vào túi kín, chờ hôm sau cho Từ Nhiếp Địch ăn.

Cuối cùng cũng coi như vì bạn trai làm một chuyện a! Tống Dịch nghĩ thầm. Mấy ngày cuối tuần, Từ Nhiếp Địch hâm nóng sữa bò, lột hạt dẻ, giặt quần áo cho mình —— cậu vuốt vuốt đầu gấu bông —— hôm nay mình vì hắn lột quả óc chó, sự tình lãng mạn như vậy, cậu muốn bà tám với Triệu Tư Tư.

Triệu Tư Tư thật muốn gào lên, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Cậu kẻ ngu này! Lột óc chó thì có cái gì lãng mạn, đàn ông thích chính là biểu đạt trực tiếp, nói thí dụ như một cái KISS tràn ngập yêu thương."

Tống Dịch im lặng tuyệt đối, cái tên tác gia này làm sao mà hiểu được sự lãng mạn tiềm ẩn chứ.

——————————————————————————-

Từ Nhiếp Địch sáng sớm liền đi vào nhà bếp, nhờ dì Vương làm cho hắn cái bánh dâu tây ngọt.

Dì Vương hưng phấn lấy ra vật liệu, một bên chuẩn bị một bên hỏi: "Là làm cho bạn gái ăn hả?"

"Không phải." Từ Nhiếp Địch đứng ở bên cạnh quan sát, thuận tiện rửa dâu tây.

"Hay là cho bạn trai đáng yêu nào?" Dì Vương làm việc ở Từ gia ba mươi năm, trải qua quá trình hợp pháp hóa đồng tính luyến ái, cũng đã thấy vài thân thích Từ gia cưới nam nhân, cho nên đối với loại chuyện này cũng không ghét, "Theo đuổi người ta được chưa?"

"Dì Vương." Từ Nhiếp Địch dở khóc dở cười.

"Ai da, chuyện này bình thường a, " Dì Vương trách cứ hắn, "Có gì đâu mà giấu giấu diếm diếm chứ, cậu ấy thích dâu tây thì cho nhiều một chút."

"Cậu ấy còn thích xoài, trong nhà có sao?"

"Có, " Dì Vương mở ra tủ bát, "Ngày hôm qua mới vừa mua, cho nên vẫn chưa theo đuổi thành công có đúng không? Vậy thì làm cái bánh ngọt thiệt bự, người ta nhìn mới thích."

"Không cần, làm cái nhỏ là được, cậu ấy ăn ít." Từ Nhiếp Địch bắt đầu gọt dâu tây, "Dì đừng nói ra nha."

"Dì không nói." Dì Vương phết bơ, "Từ gia a, chỉ có mình con là có hy vọng cưới được người mình yêu nhất."

"Chỉ mong là vậy."

Từ Nhiếp Địch mang theo bánh ngọt vào phòng, Tống Dịch còn chưa tỉnh, hai chân lộ ở bên ngoài, hiển nhiên là ngủ đá chăn. Gấu bông bị vứt ở dưới giường, Từ Nhiếp Địch nhặt lên đặt ở đầu giường, sau đó đem chăn đắp kín cho Tống Dịch. Để ý thấy trên bàn có một túi quả óc chó, trong thùng rác bên cạnh đều là vỏ.

Cư nhiên lột quả óc chó? Thèm ăn như vậy? Từ Nhiếp Địch nhíu nhíu mày, đem bánh ngọt đặt bên cạnh túi óc chó.

Tống Dịch bị âm thanh Từ Nhiếp Địch lột quả óc chó đánh thức, cậu nhìn thấy bạn trai ngồi ở trên giường mình, trở mình một cái bò lên: "Về sớm như vậy?"

"Ở nhà không có chuyện gì làm." Từ Nhiếp Địch lột quả óc chó trên tay, "Lột rồi sao không ăn?"

Tống Dịch lắc đầu một cái, cầm túi qua mở ra cho hắn: "Tôi lột cho cậu ăn, không phải cậu nói là thích ăn óc chó sao?"

Từ Nhiếp Địch ngừng tay: "Cho tôi?"

Tống Dịch gật gật đầu, ngoẹo cổ suy đoán: "Cậu không thích hả?" Cậu nhớ tới Triệu Tư Tư nói lột óc chó không có chút nào lãng mạn, đàn ông đều yêu thích... (Biểu đạt trực tiếp =)))

"Thích chứ." Từ Nhiếp Địch chú ý tới vết thương trên tay cậu, "Bị thương?"

"Lúc lột óc chó không cẩn thận bị trầy nhẹ thôi."

Từ Nhiếp Địch đem tay Tống Dịch bao ở trong tay mình, tâm tình phức tạp lại ôn nhu, phảng phất như có rất nhiều rất nhiều khối băng bị mặt trời làm tan chảy, ở trong đầu ùng ục ùng ục mà vang lên.

Mẹ nó chứ mấy cái tư liệu sản phẩm chết tiệt.

Từ Nhiếp Địch nhìn chằm chằm Tống Dịch không chớp mắt, loại ánh mắt này Tống Dịch rất quen thuộc, mỗi lần muốn hôn hôn, Từ Nhiếp Địch chính là có loại ánh mắt này.

Triệu Tư Tư nói không có sai a, Tống Dịch đến gần hôn lên môi Từ Nhiếp Địch, cậu không biết làm sao dùng hôn môi để diễn tả "Tràn ngập yêu thương", không thể làm gì khác hơn là để chính mình lý giải nhiều, dừng lại vài giây, lui lại nhìn Từ Nhiếp Địch ánh mắt sâu hơn.

Từ Nhiếp Địch lấy tay nâng mặt cậu, lại một lần nữa hôn lên, đầu lưỡi miêu tả khuôn miệng Tống Dịch, Tống Dịch bị khiêu khích mở miệng ra một chút, Từ Nhiếp Địch lập tức tiến vào công thành đoạt đất, cuốn lấy đầu lưỡi cậu dây dưa, mấy cái chuyện thân mật này Tống Dịch mới chỉ xem qua miêu tả ở trong sách của Triệu Tư Tư, không nghĩ tới bắt tay vào làm lại như thế... Làm người ta hít thở không thông.

Từ Nhiếp Địch hôn làm sao cũng không đủ, khoang ngực nhiệt ý đều biểu hiện nơi đầu lưỡi, Tống Dịch nước miếng không kịp nuốt, bị Từ Nhiếp Địch liếm vào trong miệng, Từ Nhiếp Địch tay phải chuyển qua sau gáy Tống Dịch, sau đó Tống Dịch cảm thấy sau lưng mát lạnh, tay Từ Nhiếp Địch chui vào quần áo cậu, vuốt ve sau lưng cậu.

Tống Dịch hoảng rồi, luống cuống tay chân đẩy hắn ra.

"Xin lỗi, " Từ Nhiếp Địch thở hổn hển liền ôm lấy cậu, "Tôi quá nôn nóng, tôi chỉ là không nghĩ tới chính mình sẽ thích cậu như vậy." Hắn nói đến hai chữ yêu thích cười cười, "Dịch Dịch, tôi quá yêu thích cậu."

Tống Dịch chôn ở nơi bả vai hắn không lên tiếng.

"Ai, " Từ Nhiếp Địch sầu khổ mà thở dài, "Tôi bị trừ điểm rồi hả? Thời gian thực tập dài hơn sao?"

Tống Dịch gật đầu.

Từ Nhiếp Địch đưa ra chủ ý: "Không bằng mình chấm điểm đi, điểm cơ bản của tôi là 10 điểm đẹp trai, đến khi nào 60 điểm liền để tôi chuyển chính thức có được hay không?"

Tống Dịch cảm thấy được chủ ý này khá tốt: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro