Chương 1
"Cậu là nói, có người muốn xin ở cùng với cậu?" Triệu Tư Tư ở đầu bên kia điện thoại kêu to.
"Đúng." Tống Dịch gật đầu.
"Là Nhị thiếu gia tập đoàn Từ thị?" Triệu Tư Tư tiếp tục kêu to.
"A, " Tống Dịch mơ hồ không rõ, lẩm bẩm một tiếng, "Đúng."
"Làm sao có khả năng đó chứ." Triệu Tư Tư cảm thiệt là khó mà tin nổi.
"Tớ cũng cảm thấy thật kỳ quái." Tống Dịch vuốt vuốt chỏm tóc dựng trên đỉnh đầu, ngày hôm qua tướng ngủ không tốt, buổi sáng hôm sau phát hiện trên đầu có một nhúm tóc nhỏ nhếch lên, làm sao cũng không vuốt xuống được. Tống Dịch đè lên mười giây, một lúc sau buông tay, tóc tai vẫn như trước, phiêu phiêu như làn váy tiểu cô nương bay bay trong gió.
Triệu Tư Tư là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của Tống Dịch, hai người đều học ở thành phố A, chỉ là đại học khác nhau —— cách nhau một tiếng ngồi xe buýt.
Triệu Tư Tư chí hướng không lớn, suốt ngày chỉ thích ăn ăn uống uống, tham vọng làm một tác gia thiệt hot, hiện tại còn viết tiểu thuyết trên internet, Tống Dịch lặng lẽ xem qua, thiệt là mắc ói quá đê, xem 3 phút liền không chịu nổi, vội vàng thoát ra.
"Tớ không giống cậu nha." Tuần trước hai người gặp nhau trong quán cà phê, Triệu Tư Tư hai chân tréo nguẩy lẫm lẫm liệt liệt, "Nhà tớ ni, xem như là nhà giàu mới nổi, công ty là do cha tớ một tay dốc sức dựng nên, tớ kế thừa cũng được, không kế thừa cũng được, cha tớ biết mà."
Tống Dịch hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, Tống gia là gia đình quý tộc, sản nghiệp Tống thị là do tổ tiên truyền lại, chính mình còn là con trai duy nhất, con đường tương lai đã dọn sẵn từ lâu.
"Cậu cái này gọi là trên con đường thành công mà không có phản nghịch." Triệu Tư Tư từng ngụm từng ngụm ăn bánh ngọt, "Cậu làm sao cứ nghe lời như vậy chứ?"
Tống Dịch nâng cằm đáp: "Tớ cũng không biết."
Tống Dịch chưa từng có thời kì phản nghịch, chưa từng gặp khó khăn, chương trình đại học đều là học ngoại trú, lúc tốt nghiệp còn chưa biết hết mặt bạn học, cậu phải cầu xin người trong nhà dữ lắm mới đổi lấy được những trải nghiệm đại học xa xỉ này —— Tống ba ba cảm thấy để cho con trai cảm thụ một chút thất bại cũng không tồi, thế nhưng hắn lại thông qua quan hệ để trường học an bài cho con trai một người một phòng, người khác đều là hai người, chỉ có Tống Dịch một mình chiếm hai cái giường.
Tống Dịch nhìn chằm chằm giường ngây ngẩn một hồi, phục hồi tinh thần lại, đã nghe thấy Triệu Tư Tư giả bộ an ủi: "Kỳ thực có người đến ở chung với cậu cũng rất tốt, ở một mình cô đơn lắm á."
"Có lẽ vậy." Tống Dịch tiếp tục nhìn chằm chằm khoảng không trên giường, ngày hôm qua cậu đã nhờ dì quản gia đem phòng ngủ quét dọn một chút, mấy thứ linh tinh trên giường vứt được thì đều vứt hết.
"Cái tên Nhị công tử đó tên gì, Từ Nhiếp Hải?"
"Đó là tên của đại công tử, " Tống Dịch ngồi vào ghế, trên bàn còn mở ra đơn xin của Tống nhị công tử, "Hắn tên là Từ Nhiếp Địch, ảnh chụp nhìn đẹp trai ghê luôn."
"Ôi trời." Triệu Tư Tư khoa trương mắng một tiếng, "Đáng tiếc không thể cùng hắn phát triển." Hắn biết tính hướng của Tống Dịch, mà chuyện này là bí mật không thể công khai, có lẽ sau này cậu ấy sẽ lấy một nữ nhân để sinh con nối dõi, có lẽ cũng sẽ cùng một nam nhân ở bên nhau, mà nam nhân kia, tuyệt đối không phải là Từ Nhiếp Địch.
Từ gia cùng Tống gia luôn đối địch nhau.
Triệu Tư Tư đột nhiên nghĩ đến Romeo cùng Juliet, cái gì cùng cái gì a, hắn đem cái tưởng tượng thái quá này đuổi ra khỏi đầu: "Nếu hắn có bắt nạt cậu, cậu nói cho tớ, tớ đi đánh hắn."
"Sẽ không đâu." Tống Dịch khẩu khí ôn hòa, "Tớ với hắn cũng không có mâu thuẫn."
"Chưa chắc đâu, mâu thuẫn phòng ngủ có lúc so với mâu thuẫn giai cấp còn đáng sợ hơn." Triệu Tư Tư mở máy vi tính ra, "Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ muốn gõ chữ."
"Được." Tống Dịch cúp điện thoại, đem đơn xin của Từ Nhiếp Địch bỏ vào ngăn kéo, đây là đơn xin đầu tiên Tống Dịch nhận được từ khi vào đại học đến giờ, giáo viên chủ nhiệm đem nó giao cho cậu, biểu tình hiển nhiên là khó xử cùng rối rắm, hắn luôn mãi cường điệu: "Em có thể không đồng ý."
Tống Dịch cầm về phòng ngủ qua loa lật qua lật lại, bị ảnh chụp anh tuấn cùng kiểu chữ thanh tú hấp dẫn, cậu vốn tưởng rằng là chữ đánh máy, nhưng đối phương rất có thành ý mà lựa chọn viết tay.
Ngày hôm sau Tống Dịch đi tìm giáo viên chủ nhiệm biểu thị đồng ý. Giáo viên chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm ơn.
Tống Dịch không có thông báo cho người trong nhà biết chuyện này, cậu biết ba mình sẽ nổi trận lôi đình, ông ấy mà tức giận lên đối mặt với Từ gia là mắng không ngưng mồm, cường liệt đến mức Tống Dịch thỉnh thoảng sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Nhưng mà mình cũng phải có bạn cùng phòng chứ, nghĩ tới đây tâm tình Tống Dịch thoáng đãng, Triệu Tư Tư có nói qua, bạn cùng phòng của hắn sẽ bắt hắn đi thư viện, sẽ ném gối vào mặt hắn, sẽ mang cho hắn thức ăn khuya, mấy chi tiết nhỏ thú vị mà ấm áp này làm cho Tống Dịch rất ước ao.
————————————————————————————–
Sáng ngày hôm sau, Từ Nhiếp Địch chuyển đến, Tống Dịch đang ở trên giường ngủ, cả người co rúc ở trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu dưa nhỏ màu đen, Từ Nhiếp Địch còn tưởng rằng trong phòng ngủ không có ai, âm thanh sắp xếp hành lý hơi hơi lớn, đợi đến lúc phòng ngủ yên tĩnh lại, Tống Dịch thò ra một đôi mắt, nhìn thấy Từ Nhiếp Địch đang khom lưng dọn dẹp giường chiếu.
Từ Nhiếp Địch quay người lại liền nhìn thấy một cái đầu bù xù ngó dáo dác thẹn thùng.
"Thì ra là cậu ở trong phòng, " Từ Nhiếp Địch lộ ra hàm răng trắng, "Thật ngại quá, làm ồn đến cậu." Hắn nho nhã lễ độ ôn văn nhĩ nhã, hơn nữa so với ảnh chụp còn đẹp trai hơn.
Tiểu thẹn thùng yên lặng co vào một chút, cậu mỉm cười ngồi dậy: "Không sao, cũng nên rời giường rồi." Buổi chiều hôm nay Tống Dịch có hai tiết, buổi sáng không có lớp.
"Cậu chắc là chưa ăn cơm đi?"
"Chưa ăn." Tống Dịch lắc đầu một cái.
"Tôi giúp cậu gọi thức ăn ngoài rồi." Từ Nhiếp Địch lắc lắc điện thoại di động, "Vừa lúc tôi cũng đói bụng."
Tống Dịch do dự nháy mắt, không ngăn cản hắn, Triệu Tư Tư nói qua đối với bạn cùng phòng cần phải bao dung, không thể đả kích sựu nhiệt tình của hắn, trên thực tế Tống Dịch rất ít khi ăn thức ăn ngoài, cậu ngại nhiều dầu mỡ lại còn không sạch sẽ, thà rằng ăn mì gói còn hơn, nhiều lúc cậu còn nhịn đói, ăn ít không bằng một con mèo.
Tống Dịch đi tới trong phòng vệ sinh đánh răng, thương tâm phát hiện cái chỏm tóc ngày hôm qua càng dựng hơn nữa, cậu thử đè xuống, hoàn toàn không được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nó, đợi đến lúc rửa mặt xong mới nhớ tới chưa mang quần áo để thay, cậu chậm rì rì đi ra, chậm rì rì lấy quần áo, chậm rì rì thay xong, ngồi vào trước bàn đọc sách —— lúc này cậu cảm thấy thiệt là tràn ngập sức sống.
Thì ra tiểu thẹn thùng còn chưa tỉnh ngủ, Từ Nhiếp Địch cười cười nhìn phía sau lưng Tống Dịch, nhanh chóng nhắn tin: Đã chuyển vào phòng.
Từ Nhiếp Hải: Cậu ta thế nào?
Người Từ Nhiếp Hải chỉ chính là Tống Dịch.
Từ Nhiếp Địch: Rất đáng yêu, đáng yêu muốn chết.
Từ Nhiếp Hải:... Đừng quên lời anh nói.
Từ Nhiếp Địch: Biết rồi.
Chuông cửa vang lên, hắn đem điện thoại di động nhét vào trong túi, đi lấy thức ăn.
Tống Dịch mặt mày ủ rũ nhìn bạn cùng phòng mới cho cậu thức ăn ngoài, cậu ghét nhất là ăn cay a, cậu tay trái đè lên chỏm tóc, tay phải cầm đũa khẩy khẩy đồ ăn, gắp hai miếng khoai tây ăn.
Thật là cay a, cậu hít hà hít hà đi uống nước, uống đầy một chén cho bớt cay, nhìn như hồn ở trên mây, miễn cưỡng lại ăn hai miếng, đậy nắp hộp lại.
Từ Nhiếp Địch chống đầu ở bên cạnh nhìn cậu: "Không ăn?"
Tống Dịch gật đầu: "Cám ơn cậu, thế nhưng tôi không ăn được."
Từ Nhiếp Địch dọn dẹp rác trên bàn, ném tới cửa phòng ngủ: "Cậu học ở khu nào?"
"Khu số một."
"Tôi ở số ba, " Từ Nhiếp Địch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Đi thôi, hiện tại đi là vừa."
Hai người còn chưa quen thân, đi trên đường hết sức lúng túng, Tống Dịch thử bắt chuyện, lại không biết nói cái gì, suy nghĩ một hồi, cậu hỏi Từ Nhiếp Địch: "Cậu có nói với anh cậu chuyện chuyển phòng chưa?"
Từ Nhiếp Địch tâm tư chuyển một cái: "Chưa."
"Vậy cậu đừng nói được không?" Tống Dịch dừng lại trước khu lầu, "Cậu biết hai nhà chúng ta..."
"Cậu đang lo lắng cái này?" Từ Nhiếp Địch kinh ngạc, "Vậy cậu chưa nói cho người trong nhà chuyện của tôi hả?" Từ Nhiếp Địch cho là đơn xin của hắn đã được mỗi người trong Tống gia xem qua rồi.
"Đương nhiên là chưa." Tống Dịch nhỏ giọng nói, sau đó lại tăng âm lượng, "Không nói cũng tốt, đỡ phiền phức."
"Tôi biết rồi." Từ Nhiếp Địch ra vẻ đã hiểu, "Đi học đi."
Có một số ý tốt thật sự không thể tiếp thu. Lúc trong tiết học, Tống Dịch chạy đi WC ba lần, không có dấu hiệu dừng lại, không thể làm gì khác hơn là xin phép thầy giáo nghỉ, đến phòng y tế xin thuốc, sau đó trở về phòng ngủ nằm trên giường.
Chăn ấm áp làm bụng thoải mái một chút, Tống Dịch nhìn trần nhà ngây ngẩn một hồi, kéo gấu bông ôm vào trong ngực, liền ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai là buổi tối, đèn tiết kiệm năng lượng trên đỉnh đầu chỉ mở một chiếc, Tống Dịch nghe thấy trong buồng tắm truyền đến tiếng nước, cậu ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trên tủ đầu giường có đặt bánh mì pho mát cùng một ly sữa bò, Tống Dịch đưa tay sờ sờ, là lạnh, bụng vẫn chưa hoàn toàn tốt, cậu không dám ăn.
Tiếng nước ngừng, Từ Nhiếp Địch quấn khăn tắm ở trần đi ra.
Tống Dịch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cơ bụng Từ Nhiếp Địch, sau đó kéo chăn che lại đầu: "Cậu cư nhiên không mặc quần áo!"
Từ Nhiếp Địch bật cười: "Tôi nghĩ cậu còn đang ngủ." Hắn lấy áo tắm trong tủ ra tròng lên, sau đó đi kéo chăn Tống Dịch, "Uống sữa tươi chưa?"
Tống Dịch âm thanh rầu rĩ : "Không uống, lạnh."
Từ Nhiếp Địch chỉ chỉ cửa: "Tôi mua lò vi ba." Lúc hắn trở về phòng ngủ phát hiện Tống Dịch đang làm ổ trên giường, trên bàn để mấy toa thuốc, Từ Nhiếp Địch cầm lên nhìn, nhớ tới hộp thức ăn ngoài buổi chiều kia, Tống Dịch ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi đôi môi sưng đỏ, trong lòng rõ ràng là lỗi của mình, mua cái lò vi ba đến bồi tội.
Tống Dịch nhìn thấy ở cửa kê thêm một cái bàn, lần này mặt cậu hoàn toàn đỏ rần: "Nhưng là... Tôi sẽ không dùng." Tống gia đem con trai như công chúa mà cưng chiều, nhà bếp tuyệt đối nghiêm cấm Tống Dịch đi vào.
Từ Nhiếp Địch cảm thán: "Quả nhiên là quen sống trong nhung lụa." Hắn cầm sữa bò cùng bánh mì đi hâm nóng.
Tống Dịch cùng xuống giường, chạy đến bên người Từ Nhiếp Địch xem: "Cái gì đó, đơn giản như vậy."
"Ừ." Từ Nhiếp Địch nhìn tiểu thiếu gia đang nhìn chằm chằm lò vi ba trước mặt, nhớ tới lời anh trai nói: Từ trên tay Tống Dịch lấy tư liệu nghiên cứu phát minh sản phẩm mới của Tống gia.
Cái tên tiểu vương tử này biết mà biết nghiên cứu phát minh sản phẩm sao? Nhìn người này ngây thơ như vậy, hoàn toàn không nhìn ra là người thừa kế tương lai của tập đoàn Tống thị.
Tống Dịch lấy tay ấn đỉnh đầu: "Tóc của tôi có phải rất dựng không?" Cậu cho là Từ Nhiếp Địch đang nhìn chăm chú chỏm tóc của cậu.
Từ Nhiếp Địch đem tay cậu kéo xuống: "Vẫn còn dựng, chờ chút nữa gội đầu là được rồi."
Lò vi ba đinh một tiếng, Từ Nhiếp Địch đem bánh mì lấy ra: "Trước tiên ăn cái này."
Từ Nhiếp Địch đem sữa bò để qua một bên, thỉnh thoảng sờ sờ cái ly, chờ nguội bớt mới bưng cho Tống Dịch uống.
Từ nhị công tử không chỉ lớn lên đẹp trai, người cũng rất tốt a. Tống Dịch nâng ly sữa bò nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro