Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Bầu trời như bị phủ lên một lớp màn sân khấu dày đặc, những giọt mưa tí tách rơi xuống, hợp thành những dòng chảy nhỏ len lỏi, cuốn sạch vết máu trên mặt đất. Bỗng nhiên, ánh đèn trong siêu thị bật sáng.

Thế nhưng, đồng tử của Hướng Nam Xuyên lập tức co lại. Dưới ánh sáng của siêu thị, anh nhìn thấy bên ngoài chật kín tang thi. Đám tang thi lấp đầy cả con phố, dường như tất cả các tang thi trong tòa nhà đều ùa ra. Số lượng đông đảo đến mức Hướng Nam Xuyên phải hoảng sợ. Đây thật sự là một ổ tang thi!

Nhiều tang thi chạy ra ngoài cơn mưa như vậy, điều này chứng tỏ nước mưa chắc chắn có vấn đề!

Hướng Nam Xuyên không khỏi cảm thấy may mắn thay cho Trì Nghiễm, may mà cậu ấy không bị nước mưa dính vào.

Trì Nghiễm cũng nhận ra tình huống bên ngoài, khuôn mặt trầm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hướng Nam Xuyên giả vờ vô tình đánh giá Trì Nghiễm. Người này cao khoảng 1m9, nhìn qua có lẽ khoảng 25 tuổi, gương mặt sắc nét cùng hốc mắt sâu, sống mũi cao, đường nét sườn mặt mạnh mẽ, diện mạo cực kì anh tuần. Hướng Nam Xuyên chú ý thấy mắt anh ta có màu nâu nhạt, có lẽ là con lai.

Trên người Trì Nghiễm, chiếc áo gió màu đen đã bị cắt rách bởi một thứ vũ khí sắt bén nào đó, lấm lem vết máu, trông có vẻ khá lôi thôi. Bên trong anh ta mặc một chiếc áo len cổ cao màu xám đậm. Nhìn vào cách ăn mặc của đối phương, Hướng Nam Xuyên lập tức nhận ra đối phương có vẻ là con nhà giàu. Với đôi mắt tinh tường của một phú nhị đại, Hướng Nam Xuyên nhận thấy chiếc đồng hồ cơ khí trên tay trái Trì Nghiễm chắc chắn có giá trị không dưới 7 con số.

Hướng Nam Xuyên nghĩ thầm: Đúng là một con dê béo đáng giá đây mà.

Ngay sau đó, anh mỉm cười nhẹ, hỏi với giọng điệu thân thiện, "Trì Nghiễm tiên sinh, vết thương trên người không quá nghiêm trọng chứ?"

Khi Hướng Nam Xuyên âm thầm đánh giá mình, Trì Nghiễm cũng không bỏ lỡ cơ hội quan sát người đối diện.

Hướng Nam Xuyên sở hữu không gương mặt có đường nét đẹp đẽ, từng đường nét thanh tú, đôi lông mày sắc nét, mang theo khí chất thư thái, nhẹ nhàng. Anh toát ra vẻ ôn nhu, lịch thiệp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Đặc biệt là khi Hướng Nam Xuyên khẽ nhếch môi mỉm cười, trong đôi mắt anh ánh lên những tia sáng rực rỡ tựa như bầu trời đầy sao, khiến Trì Nghiễm có chút thất thần.

Trong bối cảnh một khu phố tràn ngập tang thi, bầu không khí bên ngoài lạnh như muốn xuyên thấu da thịt, nhưng bên trong siêu thị nhỏ bé lại mang đến sự ấm áp kỳ lạ, khiến bất kỳ ai cũng không tự chủ được mà thả lỏng cảnh giác.

Ngay cả khi cách một bức tường, các tang thi vẫn có thể ngửi thấy mùi mùi hơi người mà đuổi theo. Nhưng cửa hàng này như được ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, hoàn toàn không hề chịu bất kỳ quấy rối nào từ tang thi, giống như một vùng đất an toàn kỳ diệu giữa cơn ác mộng.

Điều làm Trì Nghiễm thêm bận tâm là, chiếc xe buýt bên ngoài xuất hiện bằng cách nào?

"Trì Nghiễm tiên sinh?"

Trì Nghiễm thu hồi suy nghĩ, môi mím thành một đường thẳng tắp, lạnh nhạt trả lời: "Xin lỗi, người vừa nói cái gì?"

"Vết thương của ngươi, có nghiêm trọng không?

Hướng Nam Xuyên vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người bỗng im lặng đến kì lạ. Nhưng chưa kịp kéo dài, không âm thanh gấp gáp vang lên trong đầu anh:

"Còn 2 phút!"

Hướng Nam Xuyên bỗng cảm thấy áp lực, không còn thời gian để suy nghĩ, anh bất chấp sự khách sáo, nhanh chóng kéo tay Trì Nghiễm đi về phía kệ hàng:

"Người muốn mua gì? Táo hay là quýt?"

Trì Nghiễm: "?"

Hướng Nam Xuyên không đợi đối phương trả lời, liền tự mình quyết định: "Nếu không thì lấy cả 2 đi!"

Nói xong, anh nhanh nhẹn nhặt vài quả táo quả quýt, nhét đầy vào lòng Trì Nghiễm, sau đó kéo anh đến thẳng quầy thu ngân.

"Người có mang tiền không?" Hướng Nam Xuyên đột nhiên sực nhớ, lắc đầu tự sửa: "Không đúng, nơi này không thu tiền mặt, ngươi có gì đó có thể thế chấp không...?"

Trì Nghiễm cúi đầu nhìn trái cây trong lòng mình, cảm nhận cơn đau âm ỉ trong dạ dày, như thể bị vị chua hòa tàn. Thật ra, anh đã đói bụng trong nhiều ngày. Anh tháo đồng hồ đeo tay đặt lên quầy thu ngân: "Cái này có được không?"

Hướng Nam Xuyên cầm đồng hồ, đưa qua máy quét mã.

"Tích tích — —"

Hướng Nam Xuyên ngẩn người, không khỏi sửng sốt. Không lầm chứ? Một chiếc đồng hồ 100 vạn mà chỉ đổi được 100 điểm thôi sao?

Hệ thống dường như nghe được nội tâm của Hướng Nam Xuyên, giọng nói mang vẻ lạnh lùng cao quý vang lên: "Loại đồng hồ cơ khí này ở thế giới chúng ta căn bản là không đáng giá, 100 điểm là vì xem xét là kĩ thuật thủ công nên mới miễn cưỡng chấp nhận"

"Có vấn đề gì sao?" Trì Nghiễm nhìn biểu cảm kinh ngạc của Hướng Nam Xuyên, bình tĩnh hỏi.

Lúc này, hệ thống nhắc nhở một lần nữa: "Còn 30 giây"

Hướng Nam Xuyên nhanh chóng nói: "Cái đồng hồ này chỉ đáng giá 100 điểm, ngươi chắc chắn muốn đổi?"

Trì Nghiễm không chút do dự đáp: "Đổi"

"Hảo" Hướng Nam Xuyên nhanh chóng tiến hành thanh toán, "Một quả táo 38 điểm, một quả quýt 12 điểm, hiện tại số điểm của ngài chỉ đủ mua... 2 quả táo và 2 quả quýt. Nếu muốn mua, xin vui lòng thanh toán ở đây."

Trì Nghiễm gật đầu đồng ý.

Hướng Nam Xuyên mỉm cười: "Được rồi! Nhớ phải đánh giá 5 sao cho tôi nha~"

"Tích" một tiếng, màn hình hiển lê thông báo thanh toán thành công.

Hệ thống lại vang lên, "Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, phần thưởng nhiệm vụ đã được gửi đến kho hàng, cửa hàng trưởng vui lòng kiểm tra và nhận."

Không những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn nhận được 2 điểm danh tiếng. Hướng Nam Xuyên ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi lên quầy thu ngân rồi nói với Trì Nghiễm: "Ăn đi", anh thuận tay nhặt một quả táo trên quầy thu ngân, cắn một miếng.

Hướng Nam Xuyên phân tâm mở kho hàng để kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ lần này.

Thông báo phần thưởng: Sử dụng trong vòng nửa giờ, tang thi không ngửi được hơi thở của mục tiêu.

Đây đúng là buồn ngủ còn có người đưa gối. Hướng Nam Xuyên vô cùng hài lòng với phần thưởng nhiệm vụ này, nhưng tiếc là chỉ có thể sử dụng một lần, anh phải suy nghĩ thật kĩ về cách sự dụng sao cho hợp lý.

Cùng lúc đó, Trì Nghiễm, đang lặng lẽ ở một bên, nhìn xung quanh không gian trong cửa tiệm, nếu hắn đoán không sao, đây hẳn là một tiệm trái cây? Nhưng nó quá đơn sơ, chỉ có vài kệ để hàng, loại trái cây duy nhất là táo và quýt, nếu bảo đây là tiệm trái cây, chắc chắn không ai tin.

Anh cầm trái táo đỏ thẫm trong tay, mềm mại, mùi ngọt ngào nhẹ nhàng thoảng qua mũi, không như như đã để qua 1 tháng, quả quýt cũng vậy, vỏ mỏng thịt đầy đặn, như vừa được hái từ cây.

Những trái cây này không hề có dấu hiệu bị thay đổi sau 1 tháng, và nó còn được bọc kín, khiến chúng trông như được bảo quản bằng một phương pháp rất khả nghi.

Trì Nghiễm bình tĩnh nhìn Hướng Nam Xuyên: "Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?"

Hướng Nam Xuyên nhận được khen thưởng nhiệm vụ, tâm tình rất tốt. Nghe Trì Nghiễm nghi ngờ, anh không tức giận, trái lại, anh cười khẽ đáp: "Ngươi thấy sao?"

Anh nhanh chóng gọi hệ thống: "Bây giờ phải làm gì? Anh ta đang nghi chờ ta?"

Hệ thống trả lời: "Người nói cho hắn, ngươi là nhân viên của công ty Đằng Tấn Kỹ Thuật Hữu Hạn."

Hướng Nam Xuyên hỏi lại hệ thống: "Thế giới này cũng có Đằng Tấn?"

Hệ thống nhanh chóng sửa lại: "Là Đằng Tấn", sợ Hướng Nam Xuyên không hiểu, nó lập tức hiển thị một màn hình nhỏ ghi lại 2 chữ "Đằng Tấn" và thêm một chút giải thích.

Hướng Nam Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt ngờ vực: "Các ngươi là công ty kiểu sơn trại à?"

Hệ thống: "Hừ"

"Vậy thế giới này có chi nhánh của các người không?" Hướng Nam Xuyên hỏi lại.

Hướng Nam Xuyên gọi hệ thống vài lần, nhưng hệ thống không phản hồi lại, vì thế, anh đành khẽ thanh thanh yết hầu, sau đó nghiêm túc nói với Trì Nghiễm: "Tôi là nhân viên của công ty Đằng Tấn."

Thế mà lại là Đằng Tấn ư? Trong mắt Trì Nghiễm, sự nghi ngờ dần dần tan biến. Đằng Tấn là một tổ chức cực kỳ bí mật ở C quốc, được cho là sỡ hữu những công nghệ tiên tiến nhất thế giới. Tuy nhiên, chưa ai từng gặp ông chủ sau lưng họ, ngay cả những nhân viên cũng có những khả năng xuất quỷ ngập thần. Nếu đúng là nhân viên của Đằng Tấn, thì cũng không có gì khó hiểu.

Trì Nghiễm dừng ánh mắt trên người ninja kia, giọng nói mang theo chút nghi hoặc: "Hắn cũng là nhân viên của các ngươi sao?"

Hướng Nam Xuyên thoáng vuốt cằm, giả bộ nghiêm túc trả lời: "Xem như như vậy đi, hắn là mẫu người máy mới nhất mà công ty chúng tôi vừa phát mình ra."

"Thế còn xe buýt ngoài kia?" Trì Nghiễm tiêó tục hỏi, ánh mắt lóe lên sự tò mò.

"À, đó là sản phẩm nghiên cứu của công ty chúng tôi, một chiếc xe buýt không người lái." Hướng Nam Xuyên đáp với gương mặt bình thản, trong lòng thầm nghĩ: Thực tế thì đó là xe buýt siêu thị trang bị để đón khách. Nó vẫn luôn được để trong kho hàng, chỉ cần một ý niệm của tôi là có thể lái đi bất cứ đâu.

Trì Nghiễm khẽ gật đầu  không hỏi thêm gì nữa. Anh vốn là người ít nói, chỉ lặng lẽ cầm ở táo cắn một miếng, nhai chậm rã, như thể đang tận hưởng từng chút vị ngọt thanh trong miệng.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi rả rích, không có dấu hiệu dừng lại.

Hướng Nam Xuyên ngồi dựa vào quầu thu ngân, suy nghĩ làm thế nào để đưa người đàn ông này ra khỏi siêu thị một cách an toàn. Siêu thị đặc biệt này sẽ tự động ngừng hoạt động khi anh ngủ, và anh chưa từng thử giữ một ai ở qua đêm. Nếu siêu thị thực "đóng cửa", có khả năng Trì Nghiễm sẽ bị ép ra ngoài, nhưng ngoài kia là cả một bầy tang thi đang chực chờ... Quẳng anh ta ra ngoài chẳng khác gì đẩy người này vào chỗ chết.

Suy nghĩ đó khiến Hướng Nam Xuyên cảm thấy nặng nề, nét cười thường trực trên môi anh cũng nhạt hẳn.

Hướng Nam Xuyên nhìn xuống đồng hồ, đã 6 giờ rưỡi, hy vọng rằng trước 12 giờ, cơn mưa ngoài kia sẽ dừng lại.

Bầu không khí giữa hai người bỗng nặng nề, để phá vỡ sự im lặng, Hướng Nam Xuyên mở lời: "Trước đây người vẫn luôn ở khu đồ điện sao?"

Trì Nghiễm lắc đầu, giọng điệu bình thản đáp: "Không phải, ngày mạt thế bùng nổ, ta đang ở khu thương mại."

Hướng Nam Xuyên cảm thấy kỳ quái, "Vậy sao ngươi không ở lại khu thương mại? Nơi đó không thiếu đồ ăn, biết đâu còn có thể sống sót chờ cứu viện."

Trì Nghiễm hạ mi, nơi đó là công ty của anh. Ngày mạt thế bùng nổ, anh vừa vặn đến đó công tác, trong lúc hỗn loạn, anh được các vệ sĩ bảo vệ, cùng những ngườ sống sót trong khu thương mai cùng nhau chờ cứu viện.

Nhưng không bao lâu, tất cả các nguồn kênh thông tin đều bị đứt đoạn, một số người bắt đầu chiếm lĩnh các khu vực, và trong số đó, có một số người thức tỉnh dị năng, Trì Nghiễm cùng các vệ sĩ của mình căn bản không đấu lại họ.

Anh bất đắc dĩ phải dẫn các vệ sĩ rời khỏi khu thương mại, vừa mới rời khỏi đó liền bị người khác ám toán, anh bị tang thi tóm được ở mu bàn tay. Mấy vệ sĩ tưởng hắn đã bị nhiễm bệnh, để lại chút thức ăn và nước cho anh rồi rời đi. Anh trốn trong khu đồ điện của khu phố, không những không biến thành tang thi ngược lại còn thức tỉnh được dị năng. Khi đó, cơ thể anh còn quá yếu, và sau đó, còn phải chịu đựng một tuần thiếu thốn. Thức ăn mà các vệ sĩ để lại cho anh cũng đã sớm hết, mãi đến tối hôm qua, anh mới có chút sức đi tìm thức ăn.

Hướng Nam Xuyên hỏi: "Trong khu đồ điện kia còn người nào sống sót không?"

Trì Nghiễm nói: "Khi ta đến còn mấy người, lúc sau thì không thấy ai."

Xem ra mấy người mà Trì Nghiễm nói chính là đám người Hướng Nam Xuyên nhìn thấy hai hôm trước, nghĩa là bây giờ khu đồ điện không còn ai sống sót.

Nghĩ vậy, tâm trạng Hướng Nam Xuyên không khỏi có chút trầm trọng.

"Có giấy với bút không?"

Hướng Nam Xuyên từ trong ngắn kéo của quầy thu ngân lấy ra một câu bút cùng cuốn sổ ghi chú đưa cho hắn.

Trì Nghiễm một bên viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ, một bên hỏi Hướng Nam Xuyên: "Nhà ăn ở đối diện có người sống không?"

Hướng Nam Xuyên suy nghĩ một chút, "Ta không chắc, mấy ngày nay ta không thấy ai ra khỏi đó. Người muốn đi tìm thức ăn? Có thể mang ta theo không?"

Hướng Nam Xuyên lại nói: "Ta đảm bảo không kéo chân sau."

Xem xét hôm nay Hướng Nam Xuyên cứu hắn một lần, Trì Nghiễm không từ chối, nói: "Đợi hết mưa, vào ngày mai chúng ta cùng hành động."

☽ xong chương 3 ☾




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro