Chương 2
Theo hỏa cầu rơi xuống, đám tang thi bắt đầu náo động. Điều làm Hướng Nam Xuyên kinh ngạc chính là tất cả bọn chúng đều tụ tập về phía khu đồ điện, phát ra những âm thanh "hô hô" trong cổ họng, như thể đang gọi đồng bọn.
Hướng Nam Xuyên hơi cận thị, anh nheo mắt cố nhìn kỹ hơn chút. Cuối cùng trên tầng cao nhất của khu đồ điện, anh đã thấy rõ được một bóng người mặc đồ đen đang đứng lặng lẽ.
Khu đồ điện nằm ở hướng đối diện, chếch về phía bên phải siêu thị mà Hướng Nam Xuyên đang trú ẩn, bên cạnh ngã tư đường. Ngã tư này đã sớm bị các xe hơi hỏng góc chắn kín, đến mức con người cũng khó mà qua được. Chính vì vậy, đám tang thi mới quanh quẩn khu phố thương mại mà không rời đi.
Hai ngày trước, Hướng Nam Xuyên từng nhìn thấy vài người sống sót chạy ra từ khu đồ điện đó.
Hướng Nam Xuyên có chút khẩn trương. Những ngày qua, khi quá rảnh rỗi không có việc gì làm, anh đã đếm số lương tang thi có trên con phố thương mại này. Tổng cộng có 308 con, và con số này còn chưa bao gồm những con tang thi bên trong các tòa nhà.
Đối phương chỉ có một người, liệu anh ta có thể thoát ra từ giữa đám tang thi đông như vậy mà vẫn giữ được mạng sống không?
Hướng Nam Xuyên dựa người vào khung cửa, đôi mắt dán chặt vào nóc nhà của khu đồ điện đó, không chớp mắt.
Đúng lúc này, người bắt đầu di chuyển.
Hắn lùi về phía sau vài bước, sau đó đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía trước. Một cú nhảy mạnh mẽ, hắn dừng lại vững vàng trên nóc nhà của cửa hàng trang sức, cách khu đồ điện khoảng 7 8 mét. Cửa hàng trang sức này chuyên bán các loại trang sức bằng vàng bạc, những điều quan trọng là bên trong không có ai.
Còn siêu thị của Hướng Nam Xuyên vừa hay lại nằm đối diện cửa hàng trang sức này.
Hướng Nam Xuyên cản thấy miệng mình hơi khô, anh khẽ liếm môi, trong lòng nghĩ thầm: khách hàng đầu tiên đến cửa rồi.
Hướng Nam Xuyên nhìn đối diện là cửa hàng trang sức, và bên kia chính là nhà ăn. Sau khi mạt thế bùng nổ hơn một tháng, cùng với việc cúp điện nước, có lẽ thực phẩm như rau quả, thịt đã thối rữa. Tuy nhiên gạo, mỳ, trứng gà vẫn có thể ăn được. Hướng Nam Xuyên đã thèm thuồng thức ăn trong nhà ăn từ lâu, nhưng tiếc là anh không có dị năng, không dám mạo hiểm đem tính mạng mình ra làm trò đùa.
Người ở trên mái nhà kia, vẻ ngoài rất ấn tượng, thân thủ không tồi và có dị năng. Nếu có thể hợp tác với anh ta...
Hướng Nam Xuyên đang trầm tư, một ánh mắt từ trên nóc nhà của cửa hàng trang sức cũng đã chú ý đến anh.
Ở mái nhà, có một con nữ tang thi, có lẽ lúc còn sống, cô ta đã trốn ở tầng cao nhất để chờ cứu viện. Tuy nhiên cô ta đã bị nhiễm bệnh, trở thành tang thi. Người kia, Trì Nghiễm, liền thả ra vài hỏa cầu, trúng vào đầu nữ tang thi.
Trì Nghiễm liếc nhìn phía dưới, nơi có một người kích động và đứng giữa đám tang thi. Anh chắc chắn rằng đối phương là người sống. Một người sống lại dám đứng trước mặt tang thi mà không sợ hãi, nếu không phải ngu xuẩn thì chắc chắn phải có lý do. Trì Nghiễm suy đoán người này không tầm thường.
Anh nhìn các tang thi, chúng dường như không nhìn thấy mà cứ đi ngang qua cửa hàng, nhưng đáy mắt Trì Nghiễm bỗng nhiên tối lại, cảm giác có gì đó không ổn.
Mái nhà và cửa sắt bị đập mạnh, phát ra tiếng "thịch thịch thịch", chấn động khiến các tang thi ở tầng 2 của cửa hàng trang sức bắt đầu nhận ra hơi thở của người sống và đuổi theo. Cánh cửa sắt này đã cũ kỹ, không thể chống đỡ lâu, Trì Nghiễm liếc nhìn toàn bộ bố cục của khu phố.
Hướng Nam Xuyên giơ tay vẫy vẫy, rồi đột nhiên lên tiếng: "Hey! Soái ca, muốn vào mua chút đồ không?"
Nghe thấy tiếng nói, tất cả các tang thi bên trong cửa hàng trang sức đều dừng lại trong một khoảng khắc, tất cả đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Các tang thi đột nhiên hành động, khiến Hướng Nam Xuyên sợ hãi đến mức lập tức thu tay lại.
Trì Nghiễm cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hướng Hướng Nam Xuyên, tiếng "loảng xoảng" vang lên, cửa sắt phía sau bị đâm mạnh, rung chuyển dữ dội, có vẻ như nó sau không chịu được rồi.
Anh không hề do dự, bước lên lan can của sân thượng.
Khi nhìn thấy thân ảnh của thanh niên, các tang thi dưới lầu càng thêm phấn khích, giơ tay lên như thể đang hoan hô.
Hướng Nam Xuyên khẽ run rẩy khóe miệng vài lần, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, như thể đang xem một buổi biểu diễn thần tượng. Tuy nhiên, nếu "các fan" ở đây không trông hung tợn như vậy thì tốt biết mấy.
Cửa hàng trang sức chỉ có 2 tầng, trong khi cửa hàng thời trang lại có tận 5 tầng. Muốn trực tiếp nhảy thẳng lên cửa hàng thời trang, trừ khi người này mọc cánh bay lên. Trong khi Hướng Nam Xuyên đang tính toán xem người kia làm như thế nào, anh ta bỗng ngẩng đầu lên, nhìn trời dần tối lại, mây đen cuồn cuộn trên không, hắn lầm bầm nói: "Nổi gió rồi"
Lúc này, Tây Châu đang ở giữa mùa thu và đông, buổi tối đến sớm, khoảng 5 giờ chiều là mặt trời bắt đầu lặn. Đây chính là thời điểm mặt trời xuống núi, nhưng gần đây thời tiết cũng có phần âm u. Tuy nhiên, trong lòng Hướng Nam Xuyên bỗng dâng lên một cảm giác không yên, hình như sắp mưa rồi.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, kéo sự chú ý của Hướng Nam Xuyên trở lại. Khi hắn nhìn lên, từ nóc nhà của cửa hàng trang sức, cửa sắt cuối cùng cũng không trụ được nữa mà ngã xuống. Mấy chục con tang thi lao ra ngoài, trong khi Trì Nghiễm một tay nắm lan can, nhảy xuống cửa sổ tầng 2.
Hướng Nam Xuyên nhìn thấy các tang thi đang dựa vào lan can, nửa người thò ra, đưa tay định cào vào đối phương, suýt chút nữa là bắt được người nọ.
Tim Hướng Nam Xuyên đột nhiên đập mạnh.
"Thời gian nhiệm vụ đếm ngược, còn 15 phút". Sau 3 ngày im lặng, hệ thống bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.
Hướng Nam Xuyên chửi thầm một câu, rồi gọi về phía thanh niên mặt đồ đen: "Anh đẹp trai! Muốn vào trong đây trú mưa không? Trời sắp mưa rồi!"
Hướng Nam Xuyên nghĩ cách làm sao cho người nọ lại đây nói chuyện, nhưng trước hết phải tìm cách dẫn dắt đám tang thi ở dưới lầu rời đi. Trong giây lát, vô số phương án hiện lên trong đầu anh, nhưng tất cả đều bị hắn bác bỏ.
Khoảng cách từ cửa hàng trang sức đến siêu thị chỉ có 20 mét, với tốc độ của các tang thi, nếu từ bên kia lại đây, chắc chắn chỉ mất khoảng 5 giây. Chỉ có 5 giây thôi, quá ngắn, hơn nữa Hướng Nam Xuyên cũng không dám đảm bảo anh có thể thu hút toàn bộ đám tang thi lại đây.
Hướng Nam Xuyên nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, thời gian để hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn lại mười mấy phút, hắn thực sự không muốn bỏ qua cơ hội này. Tầm mắt hắn từ cửa hàng trang sức liếc qua cửa hàng thời trang, đột nhiên như nhìn thấy gì đó, một ý tưởng thoáng qua trong đầu. Hướng Nam Xuyên liền nâng cao âm lượng, hô lên: "Ngươi mau vào trong đi! Từ lầu hai bên trái hành lang, nhảy xuống cửa sổ cuối"
Khi Hướng Nam Xuyên vừa hô lên câu đó, Trì Nghiễm đã dùng hỏa cầu làm tan chảy cửa số thủy tinh công nghiệp. Anh xoay người nhảy lên nóc nhà của cửa hàng trang sức. Tầng 2 của cửa hàng trang sức, tất cả tang thi đều đã chạy lên nóc nhà, giờ chỉ còn lại vài con tang thi không thể di chuyển tốt.
Chúng mang đầy trang sức vàng bạc trên người, dưới đất là những trang sức rơi vãi khắp nơi, có thể thấy vào những ngày đầu trong thời kỳ mạt thế bùng nổ, những người này đã nhân cơ hội để cướp bóc cửa hàng trang sức.
Cướp được nhiều châu báu như vậy có ích lợi gì chứ? Cuối cùng chẳng phải không thể sống sót ra khỏi nơi nay sao? Thật đúng là "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi."
Nghe được lời của Hướng Nam Xuyên, Trì Nghiễm dừng bước một chút, anh nhìn chằm chằm vào cuối hành lang, nhìn thoáng qua. Ngay trong khoảng khắc anh do dự, tang thi ở tầng 1 đã bò lên cầu thang, trong khi các tang thi trên mái nhà dần dần lùi về tầng 2. Có thể nói trong lúc này, anh đã bị tang thi trước và sau bao vây.
Anh nhanh chóng bước đến cuối hành lang, quả nhiên ở đây có một cửa sổ. Trì Nghiễm ném một quả cầu lửa, lần này hỏa cầu nhỏ hơn rất nhiều so với lúc đầu, rõ ràng năng lượng trong cơ thể hắn không còn nhiều.
Quả cầu lửa chỉ hòa tan được một nửa mảnh kính, không còn kịp nữa, bước chân của tang thi càng ngay càng gần.
Trì Nghiễm nhạy bén ngửi thấy hơi thở nguy hiểm, trong lòng anh rùng mình, bản năng khiến anh né sang một bên. Ngay khi anh né sang, một đạo lưỡi dao gió bay vút qua không trung, từ bên tai anh xẹt qua, vài sợi tóc bay lả tả xuống.
Hắn đột nhiên quay người lại, đối diện là một gương mặt lạnh như than chì, tang thi này cũng có dị năng sao? Con tang thi này chỉ há miệng thở hổn hển, liên tục phun ra vài đạo lưỡi dao gió, phía sau Trì Nghiễm là vách tường, anh không thể tránh đi đâu, chỉ có thể tránh những đòn tấn công ít nguy hiểm nhất.
Lưỡi dao chưa kịp chạm vào tay và bả vai anh, anh thở hắt ra một hơi, dùng hết dị năng còn lại trong cơ thể, từ lòng bàn tay phóng ra một hỏa cầu lớn hơn một nắm tay, đập mạnh vào đầu tang thi.
Trong khoảng khắc đó, đầu tang thi hóa thành tro bụi, xác không đầu của nó ngã xuống đất.
Tiêu hao hết dị năng, sắc mặt Trì Nghiễm hơi tái nhợt, anh đang định quay người hướng về phía cửa sổ, bỗng nhiên từ góc nhìn của hắn, có một vật xám bạc xuất hiện trong đống tro.
Trong lòng anh có một âm thanh vang lên, nhắc nhở hắn: "Cái này rất quan trọng, nhanh chóng nhặt lên đi"
Trì Nghiễm từ trước đến nay đều tin tưởng trực giác của mình, anh nhanh chóng nhặt vật giống như hạt đậu nành này lên, chưa kịp nhìn kĩ đã vội vã nhét vào túi quần.
Toàn bộ quá trình anh dừng lại nhặt "hạt đậu nành" chưa đến một giây, nhưng trong một giây đó, các tang thi đã đuổi kịp. Nhanh như chớp, Trì Nghiễm bắt lấy con tang thi dẫn đầu, dùng sức ném vào vách tường. Sau đó, anh xoay người, chân trái đá qua, đẩy tang thi ra ngoài, đụng trúng vài con phía sau. Lực đạo của anh rất mạnh, khiến đám tang thi ngã như quân bài domino.
Nhân cơ hội, Trì Nghiễm lao về hướng cửa sổ, tung người nhảy xuống.
Lúc này, ở siêu thị, Hướng Nam Xuyên vội vã vẫy tay: "Ở đây!"
Con đường ở giữa không biết vì sak xuất hiện một chiếc xe du lịch Quang Quang Đại Ba, chiếc xe buýt chắn ngang ở giữa đường, ngăn các tang thi không thể tiến lại gần cửa hàng trang sức. Tuy nhiên, xe buýt không đủ dài để hoàn toàn chặn hết đường, vì vậy, cần phải nhanh chóng hành động trước khi các tang thi phản ứng và tiến về phía trước.
Trì Nghiễm cũng nghĩ đến điểm này, không hề do dự, lập tức chạy về phía Hướng Nam Xuyên.
Tang thi không có trí tuệ, chúng ngửi thấy mùi người sống ở bên kia xe buýt, lập tức lao tới va vào xe buýt ở trước cửa cửa hàng trang sức. Tuy nhiên, rõ ràng tốc độ của Trì Nghiễm nhanh hơn nhiều so với đám tang thi. Chỉ trong mấy chốc, khi tang thi quay đầu vòng qua xe buýt, anh đã như cơn gió chạy thẳng về hướng siêu thị.
Khi không còn ngửi thấy mùi của người sống, các tang thi đứng trước cửa siêu thi đờ đẫn một lúc, rồi mờ mịt tản ra.
Trong siêu thị
"Yên tâm, trong đây rất an toàn" Hướng Nam Xuyên giơ tay phải ra, "Xin chào, tôi là Hướng Nam Xuyên"
Thanh niên với mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào trán, dù vẻ ngoài có chút chật vật, nhưng vẫn giữ được phong độ quân tử, anh thở dốc, tháo găng tay đen ra, nhẹ nhàng bắt tay Hướng Nam Xuyên, "Trì Nghiễm."
☽ xong chương 2 ☾
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro