Chương 1
Hôm nay là ngày thứ 3 Hướng Nam Xuyên bước vào mạt thế.
Lúc này, anh đang ngồi trên một chiếc ghế băng, đờ đẫn nhìn ra ngoài nơi lũ tang thi đang lang thang. Đây từng là con phố thương mại sầm uất nhất ở thành phố Tây Châu, nhưng giờ đây đã biến thành sân chơi của tang thi.
Nhớ lại 3 ngày trước, khi vừa mở mắt ra nhìn thấy đầy đường toàn là tang thi, Hướng Nam Xuyên gần như sợ đến chết khiếp. Tuy nhiên, anh vốn quen với việc giữ gương mặt không cảm xúc. Dù trong lòng hoảng sợ đến cực điểm, anh vẫn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
Trước khi xuyên vào mạt thế, Hướng Nam Xuyên chỉ là một phú nhị đại bình thường, có ba mẹ 60 tuổi và một con Husky. Anh đang đứng lúc bị gia đình hối thúc chuyện kết hôn.
Anh còn nhớ rõ đêm hôm trước, mình cùng mấy người bạn ra ngoài uống rượu. Uống say khướt xong về nhà, ngã ra sofa rồi ngủ luôn. Khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình không hiểu sao lại ở đây.
Lúc đầu, anh chỉ tưởng đây là trò đùa của đám bạn. Nhưng ngay lúc này, trong đầu anh vang lên một tiếng "Đinh - -", rồi một giọng nói đầy sắc thái kim loại thông báo rằng anh đã bị một hội tuyển chọn xuyên không đưa đến đây, trở thành cửa hàng trưởng của siêu thị trong không gian này. Để có thể trở về, anh phải hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ.
Giọng nói ấy tự xưng là "Hệ thống"
Lúc đó, Hướng Nam Xuyên tức giận đến cực điểm. Cái gọi là hội xuyên không này dựa vào đâu mà có thể ép buộc anh, còn bắt anh làm nhiệm vụ gì đó? Anh phải về nhà! Anh đâu phải người đánh cược với mạng sống, sao có thể nguyện ý bước vào một nơi đầy tang thi và quỷ quái như thế này chứ?
Ngay sau đó, một câu của hệ thống khiên cả người Hướng Nam Xuyên chấn động.
Hệ thống nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi đã chết rồi sao?"
Khi giọng nói của hệ thống vang lên, ký ức như một trận thủy triều đột ngột ập đến trong đầu Hướng Nam Xuyên. Anh đột nhiên nhớ ra, thì ra vào tối hôm đó, khi anh say mèm về đến nhà, quên đóng cửa. Một tên cướp đã vào nhà, và sau đó ký ức trở nên hỗn loạn. Hướng Nam Xuyên chỉ nhớ ra mình đã đánh nhau với kẻ đó, cuối cùng bị hắn đâm một nhát vào tim, nằm thẳng cẳng.
Nhớ lại chuyện này, Hướng Nam Xuyên ngã ngồi xuống đất, ánh mắt mơ màng nhìn xuống mặt đất. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi thật sự có thể trở về sao?"
Hệ thống lạnh lùng đáp: "Nếu ta có thể đưa ngươi đến đây, thì cũng có thể giúp ngươi trở lại"
Hướng Nam Xuyên tin, giống như nắm lấy một chiếc phao cứu sinh cuối cùng, anh không thể không tin vào hệ thống, vì anh nhất định phải trở về.
Sau khi ổn định tâm trạng, Hướng Nam Xuyên cuối cùng cũng nhìn thẳng vào hình huống hiện tại.
Thấy anh bình tĩnh lại, hệ thống truyền tống một phần tư liệu cho anh.
Sau khi tiếp thu xong tư liệu, Hướng Nam Xuyên biết được, vị trí của anh hiện tại là một thế giới song song, nhưng thế giới này đang phải đối mặt với tai nạn lớn nhất lịch sử - nguy cơ từ tang thi.
Hắn hiện tại đang ở tọa độ của khu vực trung bộ C quốc, trong một thành phố lớn, tại một phố thương mại.
Đến nay đã là ngày thứ 29 sau cuộc bùng nổ tang thi. Trước mắt, không ít người đã thức tỉnh dị năng, và những người này được gọi là "dị năng giả". Mà trong não tang thi có một vật thể tên là "tinh hạch", có thể cung cấp năng lượng cho dị năng giả.
Vào ngày đầu tiên của mạt thế, phố thương mại đông nghịt người, không có chỗ chen chân, nhưng giờ đây, bên ngoài chỉ còn lại những tang thi dày đặc, mặt đất thì đầy những vệt máu đỏ sẫm. Cảnh tượng này khiến ai nhìn vào cũng thấy rùng mình.
Trước mặt anh là một cửa hàng thời trang xa hoa, cửa kính đã bị đập vỡ, những ma-nơ-canh ngã rạp trên mặt đất, trên giá treo, những quần áo bị tranh giành đến nát bươm, những chiếc váy trắng rơi trên mặt đất bị máu nhuộm đỏ, ai nhìn vào cũng thấy rợn người.
Hướng Nam Xuyên cố gắng ép bản thân rời mắt khỏi cảnh tượng đó, quay đầu quan sát xung quanh khu vực mình đang đứng.
Đây chỉ là một cửa hàng nhỏ chỉ vỏn vẹn 20mᒾ. Trong tiệm chỉ có 3 4 kệ rỗng để hàng, một quầy thu ngân, nơi này khiến người ta cảm thấy thật đơn sơ.
Hệ thống giải thích cho anh, cửa hàng này chỉ thu điểm, khách hàng có thể dùng các vật phẩm khác để đổi lấy điểm, bao gồm cả tinh hạch. Dù thế giới này không có mã QR, những vẫn có những người phát minh ra phương thức thanh toán nhanh chóng và tiện lợi, giúp cho hệ thống siêu thị có thể vận hành. Do đó, các khách hàng sau khi đổi được điểm có thể trực tiếp quét mã trên quầy thu ngân để thanh toán, và sẽ chỉ toàn tất giao dịch khi đã trừ đủ điểm.
Nếu khách hàng hài lòng với lần mua sắm này, cửa hàng sẽ nhận được một lượng danh tiếng nhất định, tương đương với đánh giá khen ngợi, và có thể sử dụng để nâng cấp siêu thị.
Tiếp theo hệ thống sẽ tặng một phần quà miễn phí.
Hướng Nam Xuyên mở quà, triệu hồi ra một Ninja.
Ninja này mặc trang phục đen, khuôn mặt che kín, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen như mực. Mới vừa triệu hồi xong, đối phương liền "Hô hô hô" mà di chuyển nhanh chóng, chỉ sau vài lần lóe lên, trên các kệ hàng trống rỗng đã đầy ắp những quả táo và quả quýt.
Lúc này, kho hàng phát ra tiếng cảnh báo "Tích tích", báo hiệu kho hàng không đủ, yêu cầu bổ sung vật tư.
Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống: "Nhập hàng ở đâu?"
Hệ thống trả lời: "Số điểm còn lại là 0, không thể nhập hàng. Cửa hàng trưởng xin hãy mở cửa chào đón khách hàng, bán thương phẩm để kiếm điểm và danh tiếng, thăng cấp siêu thị."
Không đợi Hướng Nam Xuyên đặt câu hỏi, hệ thống lại một lần nữa phát ra âm thanh: "Hiện tại công bố nhiệm vụ đầu tiên, thỉnh cửa hàng trưởng chào đón một khách hàng, thời gian hoàn thành là 24 giờ, nếu thất bại sẽ bị trừ danh tiếng."
Hướng Nam Xuyên liền đáp ngay: "Bên ngoài chẳng có ai sống sót, làm sao tôi có thể mời khách được? Hơn nữa cửa hàng này chỉ bán táo với quýt, chỉ có kẻ ngốc mới vào để mua!"
Hệ thống im lặng giả chết.
Hướng Nam Xuyên siết chặt tay, anh hít sâu một hơi, giọng điệu thương lượng nói: "Một ngày quá ngắn tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ đâu. Cậu cũng không được lợi lộc gì, đúng không? Có thể kéo dài thời gian thêm một chút nữa không? Năm ngày, được không?"
Một lúc sau, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng: "Năm ngày không thể, tối đa chỉ có thể kéo dài thêm 3 ngày."
Hướng Nam Xuyên nghiến răng đáp: "Ba ngày thì ba ngày!"
Nhưng mà hôm nay đã là ngày thứ 3, nếu không hoàn thành trước 6 giờ tối, nhiệm vụ sẽ thất bại.
Ba ngày này, Hướng Nam Xuyên đều ngồi ngay cửa. May mắn thay, anh đã nhìn thấy vài người sống sót. Họ hoảng loạn, vội vã chạy ra từ một cửa hàng đối diện, không kịp chọn lối thoát đã chạy thẳng vào đám tang thi. Chẳng mấy chốc, họ đã bị bao vây.
Những tang thi há miệng gặm cổ họ, tiếp kêu thảm thiết vang vọng khắp phố. Hướng Nam Xuyên nhìn cảnh máu phun ra trước mắt, đôi mắt anh co rút lại. Theo bản năng, anh lùi lại vài bước, cúi người nôn khan một trận.
Ngón tay anh không kiểm soát được mà run rẩy, hàm răng cắn chặt, phát ra tiếng "ha ha ha" không ngừng. Trước khi bước vào mạt thế, hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng máu me kinh hoàng như vậy. Mặc dù nói không sợ hãi là giả dối, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ đến một điều: ba mẹ đã lớn tuổi, chắc chắn không chịu được việc mình qua đời. Họ vẫn đang chờ hắn tiếp nhận công ty, cho nên, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải trở về.
Chờ cho anh thích ứng lại, bên ngoài, các tang thi chậm rãi tản ra. Mấy người kia hoàn toàn trở thành tang thi với ánh mắt trống rỗng, thiếu tay, thiếu chân. Chúng chậm rãi bò đi, kéo theo trên mặt đất một vệt máu tươi đỏ rực.
Hướng Nam Xuyên lặng lẽ tính toán một chút, khi bị tang thi cắn, thời gian biến thành tang thi ước chừng chỉ mất khoảng nửa tiếng. Anh bây giờ chỉ là một người bình thường, khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, tuyệt đối không thể để bản thân bị cắn và trở thành tang thi.
Chỉ cần anh không bước ra khỏi cánh cửa siêu thị, trước mắt sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu cứ ở lì trong siêu thị mà không ra ngoài, thì làm sao mời được khách?
Vì vậy, Hướng Nam Xuyên quay sang hỏi hệ thống, liệu có cách nào khiến anh trở thành dị năng giả hay không.
Hệ thống đáp: "Chỉ cần hoàn thành 3 nhiệm vụ, anh sẽ nhận được phần thưởng là liều thuốc kích phát dị năng."
Nhận được câu trả lời của hệ thống, đôi lông mày đang nhíu chặt của Hướng Nam Xuyên cũng hơi giãn ra. Đây có lẽ là tin tốt duy nhất anh nghe được trong mấy hôm nay.
Hai ngày trôi qua, Hướng Nam Xuyên bắt đầu cảm thấy lo lắng. Sáng sớm khi trời còn chưa sáng rõ, anh đã mở cửa hàng, từ sáng đến chiều vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng trên đường, tuyệt đối không nhìn thấy một bóng dáng người sống, nếu có, thì cũng chỉ là những người nhanh chóng trở thành thức ăn của tang thi.
Sau khi tang thi bùng nổ được một tháng, Tây Châu thị đã sớm bị cắt điện ngưng nước. Những gia đình có lương thực dự trữ chắc hẳn cũng đã dùng hết. Nhưng trong ba ngày này, số người sống anh trông thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hướng Nam Xuyên bắt đầu nghi ngờ, liệu khu phố thương mại này có còn ai sống sót hay không.
Mất đi khứu giác cực kỳ nhạy bén, Hướng Nam Xuyên đã từng thử bước ra khỏi cửa hàng. Nhưng ngay khi chân trước vừa chạm ra ngoài, đám tang thi lập tức cứng đờ cơ thể, đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh. Hướng Nam Xuyên hoảng hốt lập tức rút chân về.
Khi không ngửi thấy hơi thở của người sống nữa, lũ tang thi mới từ từ quay người lại, tiếp tục chậm rãi lang thang như trước.
Cũng có một lần Hướng Nam Xuyên bước hẳn ra ngoài siêu thị. Đám tang thi lập tức phát ra những âm thanh "hô hô" từ miệng, động tác nhanh nhẹn lao về phía anh. Quá hoảng sợ, anh lập tức rút lui vào siêu thị, nhưng không để ý va vào kệ hàng. Hậu quả là Hướng Nam Xuyên loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Trái tim anh dữ dội đập, "Thình thịch thình thịch thình thịch", gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh siết chặt nắm tay, hít sâu vài hơi thật mạnh mới dần bình tĩnh lại.
Kể từ ngày đó, Hướng Nam Xuyên không còn tự tiện bước ra khỏi siêu thị nữa. Một lần suýt mất mạng đã khiến anh nhận ra, mạng sống này quý giá biết bao.
Nay là ngày thứ 3, Hướng Nam Xuyên nôn nóng ngồi không yên. Đúng lúc này, bụng anh "ùng ục" réo lên. Trong lòng tràn đầy bi ai, anh quay người nhìn về phía kệ hàng.
Kệ hàng vốn đầy ắp giờ đây chỉ còn trơ trọi vài món. Những ngày qua, mỗi lần đói bụng, anh đều ăn táo, chưa kịp bán đi đã bị anh ăn mất một phần ba. Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa cần đến việc không hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng sẽ chết đói ngay tại đây.
Khi Hướng Nam Xuyên còn đang so dự không biết có nên ra ngoài thử một lần nữa hay không, bỗng nhiên một quả cầu lửa to bằng nắm tay bay đến, đánh trúng một con tang thi mất đầu.
Là dị năng giả!
Hướng Nam Xuyên lập tức bật dậy.
☽ xong chương 1 ☾
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro