Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.1

"Bang"!

Không khí nghiêm túc bao trùm cả phòng ăn rộng lớn, hầu gái đứng bên cạnh bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, dùng sức bóp chặt bàn tay mình mới khống chế không làm cả người run rẩy.

Chỉ thấy một người ngồi trước bàn dài nhà ăn ngón tay trắng nõn nghịch ngợm sợi tóc quăn trước ngực, Nam Du ở vị trí chủ vị lười biếng mà dựa vào ghế

Cô nhíu mày nhẹ, lưng ghế quá cứng, cộm đau, môi đỏ hé mở nói: "Trương thúc, trước giờ cơm chiều chuẩn bị một cái đệm dựa."

Quản gia ưu Nhã đứng nghiêng ở phía sau là trả lời: "Vâng, phu nhân"

Là một quản gia đủ tư cách, ông ngay có thể ngay lập tức minh bạch ý tứ chủ nhân, trong đầu nhanh chóng lựa chọn đến các loại kiểu dáng phu nhân sẽ thích, tuy ghế dựa nhà ăn là đồ định chế nhưng mệnh lệnh chủ nhân là không thể trái.

Nghe thấy Trương Thúc trả lời, Nam Du sung sướng cong cong khóe môi, cô lại đem ánh mắt chuyển đến trên người hầu nữ đang mặc đồng phục hầu gái màu lam nhạt.

Lê Nghiên Nghiên cúi đầu vẫn cảm giác được ánh mắt chăm chú của Nam Du, cô che đậy tia âm độc trong mắt, ngẩng đầu lộ ra gương mặt đầy đáng thương mà bên má phải có hiện rõ ràng dấu ấn năm ngón tay.

Cô nhu nhược mà nhìn Nam Du, nói: " Phu nhân, tôi đây là bị oan uổng, tôi không có ăn trộm đồ, ngài phải tin tưởng tôi ."

" Vì cái gì mà phải tin tưởng cô?" Nam Du thưởng thức bộ móng xinh đẹp mới làm của chính mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi ngược lại.

" Hơn nữa có máy quay, cô không biết sao?" Lời nói của Nam Du giống như một tiếng sấm nổ tung trong đầu Lê Nghiên Nghiên, mặt ả nháy mắt trắng bệch chân mềm nhũn mà ngã ngồi trên mặt đất.

Trong nguyên tác là có nhắc đến đoạn này, nguyên chủ làm mất đi đồ vật quan trọng, bởi vậy thiếu chút nữa là bị đuổi ra khỏi Khi gia

Nửa tháng trước Nam Du đột ngột chết trong thế giới của chính mình, tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết, may mắn chính là cô trực tiếp xuyên vào hào môn, bất hạnh là nàng xuyên thành nhân vật mẹ kế pháo hôi.

Nhân vật này yêu thích nam chủ, trăm phương nghìn kế để gả cho anh ta. Nhưng trong lòng nam chủ chỉ nghĩ đến sự nghiệp công tác khiến nguyên chủ oán hận, đem phát tiết hết lên trên người con trai riêng nam chủ_Khi Tử Ngẩng.

Pháo hôi thì luôn là không có kết cục tốt, nguyên chủ chọc phải chính là đại phản diện lớn nhất trong sách, đương nhiên là bị trả thù đến thê thảm.

Nam Du nhìn đọc đến đoạn này còn ghét bỏ mẹ kế chết quá nhanh, hiện tại rơi đến chính trên đầu của mình, sống chết có số, vẫn là lập tức hưởng thụ đi.

Rốt cuộc lão công thường bận bịu không thấy mặt ở nhà, cô có thể tùy tiện mua mua mua, vẫn nên an phận mà làm con cá mặn đi.

Chỉ là còn cần phải đem một số người chướng mắt xử lí rớt.

Nhìn Lê Nghiên Nghiên còn đang ngã ngồi trên mặt đất, Nam Du cũng không nóng nảy nàng cầm lên một muỗng kem vị đào nếm thử, thơm ngọt mà mềm mại, hương đào nồng đậm đọng lại thật lâu trên đầu lưỡi nàng.

Lê Nghiên Nghiên biết chính mình không thể chối tội, không dám lại mạnh miệng: " Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa."

Nam Du lại một bộ ngữ thờ ơ, phảng phất như muốn bảo cô: " Không có khả năng a, nhanh thu dọn đồ đạc rời đi đi."

Nam Du ý cho đám người bảo vệ vạm vỡ đằng sau đem nàng lôi đi, vẻ mặt của Lê Nghiên Nghiên nháy mặt trở nên dữ tợn: Nam Du, ngươi chờ coi, ngươi sẽ phải cầu xin ta trở về."

" Được a, ta chờ." Nam Du nhẹ nhàng đem cái muỗng đặt trên mâm, tiếng vang thanh thuý phảng phất như một tín hiệu, Lê Nghiên Nghiên ngậm miệng lại, trực giác nói cho nàng biết Nam Du hiện giờ rất nguy hiểm.

Đưa khăn giấy lên lau miệng, Nam Du nói với hầu gái đứng đối diện mỉm cười nói: " Phiền toái thu dọn một chút, cảm ơn."

Thấy hầu gái căng thẳng đứng cứng đờ tại chỗ, Nam Du cũng không thèm để ý, cô đi lên lầu 3, đứng ở ban công của phòng ngủ chính, nhìn bên dưới sân Lê Nghiên Nghiên bị kéo lê còn liên tục chửi ầm lên, cô lại ngẩng đầu nhìn những tảng lớn đám mây che khuất bầu trời xanh.

Gió nhẹ thổi bay sợi tóc trên mặt, Nam Du nhắm mắt lại, đôi mi khẽ run rẩy, đôi môi hé mở, một cái cười nhẹ nhõm trút xuống, theo gió phiêu động.

Lúc này, ở dưới lầu quản gia gọi điện thoại đến báo cáo cho Khi Kinh Mặc ở nước Z xa xôi. Sau vài tiếng vang, điện thoại được nhấc máy, một âm thanh trầm thấp từ tính truyền đến từ đầu dây bên kia: " Trương thúc."

" Tiên sinh, phu nhân hôm nay trừng phạt một người hầu, cũng đem nàng đuổi đi." Quản gia định đem mọi chuyện lớn nhỏ hồi báo cho nam nhân nhưng nam nhân lại đánh gãy lời nói của ông: " Lần sau loại việc như thế này không cần báo cáo đến tôi."

Quản gia đáp ứng, còn hỏi thăm: " Tôi đã rõ, ngài còn bao lâu thì trở về?"

" Nửa tháng." Khi Kinh Mặc cúp điện thoại, một lần nữa cầm lên văn kiện, chỉ là trong đầu không tự giác hiện ra người phụ nữ luôn cuốn lấy hắn kia, nữ nhân kia giống như đã thật lâu không có gọi điện thoại cho hắn, bất quá trong nháy mắt hắn đã lại tập trung vào công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro