Ta lại nhớ em rồi
Đã qua rồi cái ngày, ta xem người đó là cả một đời. Nắng đã không còn vàng, mây cũng không còn xanh. Lòng người cũng đã không còn ngây ngốc như thưở ban đầu nữa, có chăng? Nỗi nhớ chỉ còn trong suy nghĩ, lâu dần chỉ là ánh nhìn hời hợt lướt qua. Người còn nhớ hay là đã quên?
Đêm qua, trong mơ, ta còn tự hỏi, người có từng thương ta chưa.
Ngày hôm nay, tuy đã không còn nghĩ gì mà nói đó như ngày cũ nữa, nhưng rồi cảm tình chẳng phải vẫn còn ở đó sao? Nếu người để tâm ta hơn một chút, có lẽ chúng ta, đã từng là chúng ta, sẽ chẳng hối tiếc như lúc này.
Em, ta đem tất cả sự ngây dại, đặt hết vào em. Ừ thì em có biết đó, có cho ta hi vọng đó. Nhưng mà, mọi thứ sao chua xót quá. Phải chăng, ta sai rồi? Đoạn tình cảm này của ta là sai rồi? Ta và em, đã từng vì nhau, đã là tất cả.
Đến giờ, can đảm để nở nụ cười khi lướt qua nhau đã không còn nữa.
Em quên rồi sao? Em đã quên rồi sao? Ta, ta vẫn còn hi vọng. Hi vọng, rồi mây lại sẽ xanh, nắng rồi sẽ ấm. Em rồi cũng sẽ lại nhìn thấy ta, vẹn nguyên như ngày đầu.
Ta giờ đã thương một người khác. Nhưng như một vết sẹo cũ, nhiều đêm ta lại mơ thấy em, nhắc ta lại hồi ức, đem ta thêm hi vọng.
Hôm nay, ta lại nhớ em rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro