Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Ta gọi là A Ly, là một tiểu nha hoàn.

Là nha hoàn dưới quyền của khai tiên hoàng đế.

Khai thiên hoàng đế vốn một thanh niên bình thường, cùng cha nương và thôn dân đào đất trồng lúa.

Hắn rất thích cuộc sống tự tại tiêu dao này. Mỗi ngày thức dậy, hắn cùng nương ra đồng, lại cùng hắn nương rải thóc gọi gà. Đến chiều, lại cùng cha hắn vào núi đốn củi, tìm vài cây thuốc dân gian đem về cho thôn làng. Cuộc sống của hắn vốn nhàn nhã nhàn tản, đôi lúc sẽ cùng mấy thanh niên cùng tuổi vào trấn dạo chơi, mua đồ giúp thôn dân.

Cố quốc chưa lập, lãnh thổ rộng lớn, người dân tuy rằng nghèo đói nhưng lại dễ dàng thỏa mãn cuộc sống của chính mình, vui vẻ tự tại, không tranh giành nhau. Có vài tòa thành lớn, xung quanh là trấn nhỏ, xa hơn là làng mạc đơn sơ, dân cư ít ỏi lại nghèo đói. Nơi hắn ở chỉ là một ngôi làng nhỏ, cả làng cũng chỉ có vài mái nhà cùng với hơn hai mươi hộ gia đình.

Một ngày, hắn cùng trưởng thôn đến một thành trấn gần làng để mua vật dụng mà dân làng cần dùng. Hắn thích thú, năn nỉ trưởng thôn cho hắn theo cùng. Trưởng thôn là một lão gia gia hiền hậu, rất mực cưng chiều các đứa nhỏ trong làng, thấy hắn tò mò lại hăng hái như vậy, đành bất lực thở dài đưa hắn theo.

Hắn lúc đó mới mười lăm tuổi, đi theo trưởng thôn thu dọn chút đồ, rồi cùng trưởng thôn đi đến thành lớn. Thôn của hắn nhỏ, lại cách xa thành trấn, mỗi lần đi tiêu tốn mất gần một tháng. Hắn tuổi nhỏ, tò mò mọi thứ, đối với thế giới ngoài làng ôm rất nhiều hi vọng cùng niềm vui, cho nên hắn rất thích chuyến đi này.

Thiếu niên vào thành, gặp được rất nhiều người, khác hẳn với làng mạc thưa thớt nơi hắn ở, xung quanh cửa hàng đông đúc, người mua người bán nói cười vui vẻ, mùi thơm của thức ăn ấm áp lan truyền khắp đường phố, hắn thích thú nhìn thật lâu, nhiều lần thiếu chút nữa không thấy trưởng thôn cùng chiếc xe ngựa nhỏ cũ kỹ.

Trưởng thôn cùng hắn thuê một gian phòng nho nhỏ, tại đây nghỉ ngơi một chút, hôm sau sẽ bắt đầu mua đồ. Sắp tới mùa đông, lương thực ở thôn có chút thiếu, tưởng chừng mùa đông này sẽ không đủ ăn, quần áo lại đều là đồ đã cũ, nếu không chuẩn bị kỹ, phỏng chừng sẽ khó qua được mùa đông khắc nghiệt.

Trưởng thôn tuổi đã cao, tại trong phòng nghỉ tạm. Hầu hạ xong lão nhân gia, gia gia đã nằm trên giường đi ngủ, được lão nhân gia dúi cho vài món đồ, hắn liền vào thành đi dạo.

Đại lục lúc này còn chưa có hệ thống tiền tệ cụ thể, đều là dùng đồ vật trao đổi lẫn nhau. Thôn hắn không có gì đáng giá, nhưng bên cạnh làng có cái vách núi nho nhỏ, trên núi mọc nhiều loại nấm quý hiếm, đem vào thành đổi vẫn có thể lo được cho cả một mùa đông.

Hắn đi trên đường lớn trong thành, ngạc nhiên khi có rất nhiều người giàu có trong thành. Thôn hắn nghèo, cơm ăn còn thiếu thốn, lại ít người, cả thôn cũng chỉ có hai mươi hộ gia nhân, đi một chút liền hết làng. Vì vậy, hắn thấy lạ lẫm khi nhìn thấy thành trấn lớn. Hắn rất muốn đi dạo một vòng hết thành, nhưng lại lo lắng lão gia gia đang ngủ tại phòng nghỉ, hắn cũng không dám tiêu mấy hạt châu quý giá trong túi, thật cẩn thận giữ lại, khi về sẽ mua chút đồ ăn vặt kỳ lạ cho cha nương cùng vài đứa bé khác trong thôn.

Hắn đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, thương nhân chào hàng ồn ào lại hấp dẫn, người hỏi mua giọng nói lanh lảnh, trên phố treo lồng đèn vì ban ngày nên chưa thắp nến, bên đường có vài hàng sạp, bày bán nhiều loại vật dụng được điêu khắc bằng gỗ, tinh xảo lung linh. Nhân gian khói lửa, cho dù bao nhiêu năm, không khí ồn ào lại sống động vẫn luôn khiến bất kỳ ai cũng phải chìm đắm, khó mà chống lại, ngay cả thần tiên cũng phải mê mẩn vẻ đẹp mà nhân loại tạo nên.

Cuối con đường lớn của thành, cửa hàng ngày càng ít đi. Hắn sợ không nhớ đường về, đang muốn tìm đường quay lại phòng trọ, lại nghe thấy phía trước có âm thanh ồn ào giống tiếng mắng chửi.

Là một vài hán tử có vẻ ngoài thô kệch đang quây lại một chỗ, hình như dưới chân họ có gì. Hắn sợ bị liên lụy, định muốn tránh ra, lại nghe thấy tiếng mèo kêu, nhỏ bé yếu ớt còn mang theo chút run rẩy sợ hãi.

Hắn nhìn lại, là một con mèo nhỏ màu xám tro, gầy trơ bẩn thỉu, còn đang nhe nanh, hướng tới mấy người đàn ông cao lớn trưởng thành giơ vuốt hăm dọa.

Một vị hán tử nhìn con mèo bé xíu hung dữ, có chút bất đắc dĩ:"Này là con mèo nhà ai, thật bẩn."

Bên cạnh có một người đàn ông gầy hơn, đang chống một tay, tay kia lại xoa xoa trán:"Con mèo hoang này nhảy lên rổ rau của vợ ta, làm đổ hết rau ra đất, nàng đang rất tức giận muốn tìm con mèo này đánh chết đấy."

Hắn lập tức nhìn ra, con mèo bẩn thỉu gầy guộc này là con mèo hoang trên núi, thường xuống dưới thôn hắn tìm ăn.

Vào một đêm mưa nọ, hắn từ ven rừng trở về, gặp một con mèo nhỏ yếu ớt ướt sũng nằm bất động gần bụi cỏ. Tiểu miêu thực yếu, bộ lông bẩn thỉu không nhìn ra màu lông vốn có, cái chân phía sau có vẻ bị gãy, chảy máu ướt đẫm bộ lông, bết dính cả một mảng lông lớn. Hắn thương xót, đem mèo về băng bó.

Mèo sau khi được chữa, chân khỏi rồi liền chạy mất. Hắn nghĩ có lẽ nó sợ người nên chạy về rừng, lại không nghĩ tới, thỉnh thoảng nó lại tới thôn của hắn, thả vài con cá nhỏ, lại tha từ đâu về mấy con chuột đồng. Thôn nhân thường trêu đùa nó, đem nó nuôi thành con mèo béo.

Thật không ngờ, mới mười ngày, con mèo béo đã theo hắn cùng trưởng thôn đến tòa thành, không còn béo mập nữa mà gầy trơ xương, thân hình bé đi thật nhiều.

Hắn chạy tới:"Thật ngại quá, đây là mèo của ta, ta không cẩn thận làm nó chạy mất."

Mấy hán tử cũng không để ý, dù sao cũng là một con mèo gầy nhom bẩn thỉu, chỉ là dặn hắn trông tốt con mèo con, đừng để nó xổng mất. Tiểu miêu ngoan ngoãn nằm trong bàn tay hắn. Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, chuẩn bị trách mắng, lại nhìn thấy trên cổ con mèo treo một cái túi nhỏ.

Hắn ngẫm nghĩ, lo lắng có phải là thôn làng gửi tín hiệu cho trưởng thôn không, miệng túi được buộc rất cẩn thận, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ đồ vật quan trọng.

Hắn đem túi mở ra.

Tức khắc, hắn ôm tiểu miêu cùng đồ vật, chạy về gian phòng mà trưởng thôn đang nằm nghỉ.

Trưởng thôn nhìn đồ vật trong tay hắn, tái mặt khụy xuống, thật lâu sau thở dài lắc đầu.

Thôn nhân gặp dịch bệnh, đã không còn ai.

Hắn nghe người trong thành truyền tới lời đồn, nửa tháng trước có một dịch bệnh kỳ lạ, lan truyền rất nhanh, người bị nhiễm bệnh trước tiên sẽ thấy tức ngực khó thở, hoặc sẽ ho khan không ngừng, sau vài ngày sẽ ho ra máu, trên cơ thể xuất hiện những đốm màu đen. Đốm đen lan rộng, dần dần người bị nhiễm sẽ mất hết sức lực, từ đốm đen xuất hiện tình trạng mưng mủ, kịch liệt ho ra máu. Chỉ trong vòng mười ngày người bị nhiễm bệnh sẽ chết.

Hắn nắm trong tay viên ngọc bị nhiễm đen hoàn toàn, toàn thân run rẩy.

Viên ngọc này là viên ngọc mà trước đây, trưởng thôn tiền nhiệm tìm được trên một hang động trên núi khi đang trú mưa lúc tìm củi cùng vài thôn dân. Ngọc lúc đầu là màu trắng, chỉ cần có bệnh người, để ngọc lại gần, ngọc liền chuyển sang màu tối hơn.

Hiện tại, ngọc đều đen.

Thành trấn bắt đầu kiểm soát người ra kẻ vào, chỉ cần có một chút dấu hiệu nhỏ sẽ ngay lập tức bị bắt lại, đẩy xuống nhà giam biệt lập, ngăn chặn mầm bệnh vào thành.

Chỉ là, dù cố gắng, vẫn là ngăn không được ý trời.

Hắn cùng trưởng thôn lưu lại thành, dịch bệnh ngày càng lan truyền, người dân đói khổ lưu lạc khắp nơi. Hắn cùng trưởng thôn may mắn thoát được dịch bệnh, nhưng trưởng thôn tuổi cao sức yếu, trên đường lưu lạc lại khổ sở khắc nghiệt, sớm liền chịu không nổi.

Bỏ lại hắn một mình.

Lâu dần, dịch bệnh giảm bớt rồi thực sự biến mất, phiến lục địa vốn đã thưa thớt, lại càng hoang tàn.

Hắn lúc đó đã trưởng thành, trở về thôn. Mái nhà đã sớm bị gió thổi tung tóe, sân vườn tan hoang, sau nhà cũng không còn gì. Phía sau làng, hắn thấy có nhiều mô đất nổi lên, không có bài vị, chỉ có một nhánh hoa không tên nào đó đặt trên mỗi mô đất cùng vài cái di vật quen thuộc. Hắn tìm được hai mô đất được đặt sát nhau, phía trước có đặt di vật của cha mẹ hắn. Hắn đứng trước mộ của cha mẹ, cũng không khóc, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật đáng sợ.

Có một phú hào có ý chú lớn, tập hợp nhiều binh lính, thành lập riêng vùng đất.

Sau đó, ngày càng nhiều người tham gia dưới ngọn cờ này, cũng có thật nhiều phe phái khác tranh giành lãnh thổ.

Hắn một thân một mình, cùng một vài đồng bạn, tham gia một nghĩa quân.

Hắn thay chủ tướng chặn đao, được chủ tướng chú ý.

Hắn hiến quân kế, được chủ tướng trọng dụng.

Chiến tranh nổ ra. Các quân tranh nhau từng mảnh đất.

Hắn chán nản.

Hắn chặt đầu tướng quân của quân địch, lại thu phục quân tâm, dần dần bước lên vị trí tướng lĩnh trong quân.

Hắn thu phục quân đội từ bên ngoài tới, giúp đỡ người dân, trở thành bồ tát sống trong miệng người dân.

Hắn cười lạnh, có vị bồ tát nào lại đi giết người, chém đầu người khác?

Hắn đã trưởng thành, đi dạo trong thành trì.

Hắn gặp một cô nương nhỏ bé.

Tay nàng nhỏ yếu, đang cầm cành hoa đào, cùng một con mèo xám chơi đùa.

Nàng không sợ mùi máu gay gắt từ người hắn, còn đối với hắn mỉm cười, sau đó thẳng thắn đi lướt qua người hắn.

Hắn thành lập một quốc gia.

Sơ tân khai quốc, có rất nhiều vấn đề phát sinh. Hắn thu phục người tài, giúp hắn trị quốc.

Bên cạnh hắn, có một tiểu nha hoàn.

Là ngày đó, tiểu cô nương hắn gặp trong trấn.

Trên chiến trường, hắn bị mũi tên đâm trúng, có một binh lính thuốc cầm máu cho hắn.

Binh lính kia nói, thuốc là do muội muội của hắn chuẩn bị khi hắn ra chiến trường.

Sau lại, binh lính kia đã chết.

Hắn lên ngôi vua, tìm lại người nhà của binh lính kia, lại phát hiện gia đình hắn đều chết trong dịch bệnh hồi trước, chỉ còn lại một muội muội yếu ớt nhiều bệnh.

Hắn đưa tiểu cô nương theo người, coi như trả ơn binh lính kia ân cứu mạng.

Tiểu cô nương nhỏ yếu, rất ít nói, cơ thể bệnh tật nhưng lại hay cười. Nàng luôn thích mặc váy hồng, luôn mang bộ dáng mỉm cười yếu ớt. Nàng nói, nàng gọi là A Ly, là phụ mẫu cùng ca ca từ nhỏ gọi nàng như vậy. Hắn cũng từ đó gọi nàng là A Ly.

A Ly thích cười, nhưng lại giống như trên thế gian này không có bất kỳ điều gì làm nàng thấy hứng thú. Nàng cười không đạt đến đáy mắt. Nàng là một tiểu cô nương, từ nhỏ mất cha mẹ, lớn lên mất ca ca là chỗ dựa duy nhất của nàng, chỉ đành đi theo một nam nhân thô kệch vì ca ca, cũng không dễ dàng, dù sao một mình nàng cũng sống không tốt lắm.

Hắn thường cùng nàng ngắm hoa đào.

Cô nương rất thích hoa đào, hắn hay gặp nàng cầm chổi quét dọn dưới hoa đào gốc cây, thường thường ngẩng đầu nhìn tán cây hoa đào nở rộ, mỉm cười.

Nàng nói, nàng đã thỏa mãn cuộc sống hiện tại. Nhàn tản vui vẻ, không gì ưu sầu.

Chính là, cuộc sống này cũng không nhẹ nhàng đối xử với bất kỳ ai.

Nàng thường sẽ nhìn hắn, đặt cành đào nho nhỏ vào trong tay hắn, mỉm cười nói, nếu cuộc sống thống khổ, vậy ta chỉ cần tìm lạc thú trong đó, sẽ không còn thống khổ như ta vẫn nghĩ.

Hắn thích nàng cười như vậy, thích nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn, thích nàng an ủi hắn, thích nàng vì hắn quan tâm lo lắng, luôn tại bên người hắn.

Sau đó, nàng đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #huyenao