Chương 17
Hắn gạt đi nước mắt rơi xuống của ta, bàn tay ấm áp xoa dịu thân thể lạnh lẽo của ta. Cơ thể ta từ trước đều luôn lạnh lẽo, dù giữa hè nóng bức, làn da ta lại giống một khối băng, cho dù ta cùng hắn tại nhân thế trải qua hàng vạn năm, lại chưa từng có độ ấm mà nhân loại nên có. Chỉ có hắn, học được mọi dáng vẻ của nhân loại, thân thể ấm áp luôn cho ta thoải mái nhất ôm ấp.
Giờ này, hắn đang dùng chính mình bàn tay ấm áp xoa khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của ta, giúp ta gạt đi nước mắt, hành động giống như đang dỗ dành tiểu hài tử như vậy, lại khiến ta càng khó chịu đựng.
Ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn. Ngũ quan của ta suy yếu cực độ, bình thường đôi mắt nhìn xa ngàn dặm hiện tại giống như đứng tại sương mù, lẩn trốn trong bóng ma, thính lực có thể nghe rõ cỏ cây lay động mà lúc này lại chỉ có thể nghe được tiếng ù ù như tại dưới nước, ong ong rung động, làn da ta lại khó khăn cứng nhắc, chậm chạp mãi mới cảm nhận được hơi ấm hắn mang tới.
Ta như cái phế nhân, vô lực dựa vào gốc cây, không thể cử động, mặc kệ hắn làm gì ta thì làm.
Ta ẩn ẩn nghe được tiếng hắn thở dài, hai tay áp tại hai má ta, giúp ta sưởi ấm giữa rừng cây lạnh lẽo. Ta không nhìn được đôi mắt sáng của hắn, lại càng không dám nhìn hắn. Ta sợ, chỉ cần ta nhìn rõ hắn, ta liền đổ gục, ta liền hoảng sợ, ta liền chịu không nổi, rồi suy sụp xuống.
Quả thật, đối với hắn, ta vẫn luôn là một tiểu hài tử, là một đứa trẻ ngây thơ, là một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng lại nhát gan, luôn thích trêu chọc hắn lại sợ hắn giận dỗi, luôn tìm thú vui đơn giản lại buồn cười để trêu đùa hắn, lại an ủi hắn đừng giận dỗi ta.
Hắn thở dài, vẫn không nói gì.
Ta muốn nói, ta muốn nói xin lỗi hắn, ta muốn nói "Thực xin lỗi, A Trạch, ta sai rồi, thực xin lỗi" lời nói như vậy, chính là ta có như thế nào mở miệng, vẫn giống như người câm giống nhau, không thể thốt ra bất kỳ lời nói nào.
A Trạch, ta sai rồi, ta thực sai rồi, ta xin lỗi, ngươi tha thứ cho ta được không?
Cảm nhận hắn bàn tay không rung động, khí tức không lay chuyển, ta càng hoảng sợ. Ta sợ hắn thực sự tức giận, sợ hắn chán ghét ta.
Ta sợ, hắn bỏ rơi ta.
Ta càng khóc lớn, nước mắt như vòng hạt ngọc đứt dây, hạt châu rơi xuống càng dữ dội, lồng ngực vốn lạnh lẽo lại càng lạnh lẽo, vết nứt trên người ta càng phát ra vết rách dữ tợn hơn, ánh sáng lập lờ càng rõ ràng hơn. Ta biết cảm xúc của ta không xong, vết rách trên thần hồn sẽ càng lớn hơn nữa, ta chỉ là một tia ý thức yếu ớt, thần hồn vỡ nát sẽ khó lành lại, cần tiêu tốn lượng lớn thời gian cùng thiên địa hỗn mang lực lượng.
Nhưng ta cũng không sợ, ta biết đây là ta trả giá. Ta đối hắn làm hết thảy, đối với hiện tại bản thân, ta đã sớm an phận.
Cho dù hoàn toàn biến mất, ta cũng muốn đem hắn trở lại.
Hắn ôm ta vào trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Ta cảm nhận rõ lồng ngực hắn rộng lớn ấm áp, âm thanh hữu lực của tiếng tim đập, đây là trái tim mà hắn học được từ nhân loại, dùng một phần sinh mệnh lực kết thành một trái tim giả dối. Cho dù chỉ là giả, ta vẫn thực thích âm thanh mạnh lẽ lại đều đặn này.
Hắn xoa nhẹ đầu ta, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp truyền vào trong tai ta lại giống như ấm thanh dưới nước, đục ngầu lại có vẻ xa xôi.
Ta nghe hắn nói:"Không có việc gì, A Ly, không có việc gì."
"Ta không trách ngươi."
Ta lừa hắn, giết hắn, chiếm lấy lực lượng của hắn, lại biến hắn trở thành trên thế gian vô tình nhất Thiên Đạo. Ta trộm ý chí của hắn, hồi sinh hắn, lại đưa hắn đến địa phủ, ép buộc hắn đầu thai. Ta ném hắn vào vũng bùn hết lần này đến lần khác, nhìn hắn từ trong bể máu đứng lên, ép hắn nhìn thế gian này toàn bộ đen tối, lại cảm nhận này Thiên Đạo vô tình trước chúng sinh khốn khổ.
Ta luôn ép hắn đến đường cùng.
Cuối cùng, hắn lại nói, hắn không trách ta.
Hàng vạn năm, ta khiến hắn đau khổ thống khổ hàng vạn năm.
Hắn lại an ủi ta, hắn nói hắn không trách ta.
Ta tự giễu cười.
Này là tồn tại ngu ngốc gì vậy đây.
Đối với người đã hành hạ ngươi cả đời, ngươi lại không trách người ta, lại còn an ủi người ta.
Vì cái gì, vì cái gì ngươi luôn như vậy đối ta bao dung, vì cái gì ngươi luôn tha thứ ta hết lần này đến lần khác.
Vì cái gì ngươi không hận ta.
Ta không cam lòng.
Nếu hắn tha thứ ta, kia, ta như thế nào cam lòng rời đi?
Ta sắp tan biến rồi.
Thần hồn của ta không thể lành lại, gốc cây này chỉ có thể giúp ta kéo dài chút hơi tàn, cũng giảm bớt cho ta chút đau đớn. Cứ như vậy tiến độ, ta sớm sẽ tan biến, để lại một lũ ý thức yếu ớt trên thiên địa này, còn sót lại thần hồn mỏng manh sẽ tiếp tục hấp thụ lực lượng của trời đất, bảo vệ Đào Nguyên. Mà ý chí của bản thân ta sẽ hòa vào thiên địa hư vô, trở lại ban đầu tồn tại, trở lại cội nguồn của ta.
Ta luôn nghĩ, hắn nếu như hận ta, kia ta liền cứ như vậy tan biến đi, có lẽ hàng vạn năm sau, ta ý thức quay trở lại, nhưng lúc đó đã là một đứa trẻ mới, sẽ không còn là hiện tại ta nữa. Như vậy, ta chân chính sẽ không bao giờ quay trở lại chướng mắt hắn.
Nhưng là, hắn lại như cũ bao dung, còn an ủi ta.
Kia ta như thế nào chấp nhận tan biến?
Dù sao, hắn là chấp niệm duy nhất của ta.
A Trạch, ngươi thật độc ác.
Ngươi lại lần nữa phá kế hoạch của ta.
Chỉ là, lần này ngươi không ngăn được ta.
Ta thần hồn đã vỡ nát đến mức không thể dùng thiên địa lực lượng để chữa trị. Ta hiện tại chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Ta cảm nhận được có dòng nước ấm áp bao quanh cơ thể ta, xua tan lạnh lẽo trong ngực, che chắn ta khỏi đau đớn trước ngực. Ta cảm nhận bàn tay to lớn lại ấm áp của hắn đang xoa đầu ta, luôn miệng nói những lời an ủi ta.
Nhưng là A Trạch, đã muộn rồi.
Ta cổ họng cuối cùng cũng có thể phát ra âm thanh đứt quãng. Ta cố hết sức nặn ra nụ cười yếu ớt, nhỏ giọng lại đứt gãy lời nói, dựa vào vai hắn, yếu ớt gọi hắn.
Hắn dừng lại động tác, thật cẩn thận nghe ta nói.
Ta mặc kệ hắn hay không nghe, ta luôn là như vậy, ta biết hắn luôn nghe ta bất cứ lời nói gì, luôn tự mình lải nhải.
"A Trạch, ta sai rồi."
Ta sai rồi, ta không nên không hỏi ngươi tâm ý, luôn tự làm theo ý mình.
"Thực xin lỗi."
Ta đối ngươi hạ sát thủ, hành hạ ngươi thống khổ cả vạn năm.
"Đừng hận ta, được không?"
Ta cuối cùng ý nguyện, chỉ mong ngươi nhớ tới ta như vậy tồn tại nhỏ bé, đừng đem ta thành một tồn tại độc ác mà ghi nhớ, ta mong ngươi nhớ ta là đã từng như thế nào ta.
Ta nghe được giọng nói hắn run rẩy, lại trấn an ta, thật nhẹ nhàng bên tai ta nói:"Ân, ta không hận ngươi. Chẳng phải chỉ là ăn chút khổ thôi sao."
Ta bật cười. Hắn vẫn luôn như vậy, dù ta có làm chuyện gì thương thiên hại lý, hắn đều vô pháp vô thiên cưng chiều ta.
"A Trạch, ngươi nói, cây đào này là gốc cây đầu tiên của nhà chúng ta."
Hắn gật đầu, như nhớ lại năm đó cùng ta trồng xuống gốc đào nhỏ bé này, ta lúc đó còn muốn trồng mãn rừng cây, thật may mắn hắn ngăn ta lại.
"Ta rất thích cây đào này."
Hoa đào nở, rất đẹp.
Gió nhẹ thổi, trên đầu ta tán cây hoa đào rực rỡ bắt đầu lay động, vô số cánh hoa rơi rụng, rơi xuống ta cùng hắn xung quanh, đọng lại tóc trắng của ta trải dài, rơi xuống vai áo hắn đang lung lay, rơi tại tay chân ta vô lực rũ xuống, rơi tại đỉnh đầu hắn mái tóc đen.
Ta khó khăn hít thở, cố gắng cảm thụ gió xuân lạnh lẽo mang theo đào hương, lại là vô lực, ta đã không thể cảm nhận bất kỳ cảm giác gì xung quanh ta nữa.
Ta cảm thấy ta đang dần biến mất.
"Ta sau khi biến mất, ngươi sẽ thăm cây đào này sao?"
Ta muốn tại gốc cây này tan biến.
Giọng nói run rẩy của hắn truyền đến, lần này ta cảm nhận rõ ràng hắn thực sự run rẩy. Vòng tay hắn ôm ta không tự chủ được run lên, muốn ôm ta chặt hơn, lại sợ ta đau, sợ ta tan biến càng nhanh hơn nữa, hắn cật lực bình ổn chính mình, giống như hạ quyết tâm:"Ngươi sẽ không biến mất."
Ta bất chợt thấy hạnh phúc.
Cho dù ta đã trở nên như vậy, hắn vẫn không buông bỏ ta.
Cho dù ta phạm sai lầm thế nào, hắn vẫn bao dung tha thứ ta, hắn chỉ thở dài bất lực, sau đó nhẹ nhàng trách mắng ta, rồi lại sợ ta buồn, sẽ ôm ta an ủi. Cho dù ta hiện tại sắp biến mất, hắn vẫn an ủi ta, rằng hắn sẽ không buông bỏ ta.
Ta trong lòng ấm áp.
Ta cuối cùng cũng thỏa mãn sự ích kỷ nhỏ bé của chính mình.
Ta nghe hắn cuối cùng câu nói:"Ngươi chờ ta vạn năm, kia ta cũng sẽ chờ ngươi, chờ ngươi tỉnh lại, mặc kệ bao nhiêu lâu, cho đến thiên cùng địa cuối, ta sẽ luôn chờ ngươi."
Ta sẽ chờ ngươi tỉnh lại. Ngươi là con sâu ngủ, vậy ta sẽ dỗ dành ngươi an giấc. Ta sẽ kể cho ngươi nghe ta gặp qua những gì, kể cho ngươi nghe ta trải qua vạn dặm non sông. Ngươi nếu như chán ngủ tại Đào Nguyên mảnh rừng, ta sẽ đem ngươi nhìn tẫn này thế gian sở hữu, cùng ngươi cảm nhận này thế gian tốt đẹp.
Mặc kệ ngươi có hay không tỉnh lại, ta sẽ luôn chờ ngươi, tại bên người ngươi, bên tai ngươi lải nhải nói, chăm sóc mảnh vỡ còn sót lại của ngươi.
Mặc dù hắn biết, ta có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại, hắn sẽ luôn cô độc, cho đến khi thiên địa bị hủy diệt.
Ta nhắm lại đôi mắt mờ đục, gục vào bờ vai hữu lực của hắn, cảm nhận sự dịu dàng và hơi ấm của hắn, cảm nhận chính mình tan biến, hòa vào thiên địa vô tận này.
Ta sẽ ở trong ngọn gió thổi lướt qua gương mặt của hắn, ta ở trong bông hoa dại mọc bên vách núi mà hắn bắt gặp khi đi ngang qua, ta sẽ tồn tại trong một cây cổ thụ che nắng cho hắn, ta sẽ hiện hữu ở ngôi miếu cổ mà hắn trú mưa vào một đêm giông bão, ta sẽ là bông tuyết rơi xuống chiếc áo choàng của hắn mỗi khi đông về, ta sẽ hiện trong hạt mưa rơi xuống chiếc ô của hắn khi hắn đi trong cơn mưa...
Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.
Ta hạnh phúc mỉm cười.
---Kết thúc---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro