Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Ta mơ một giấc mơ thật dài. Ta mơ thấy ngày đó chính mình còn ngây thơ, nắm lấy nam nhân kia to lớn bàn tay, nhanh nhẹn chạy trước, kéo hắn chạy qua rừng đào rực rỡ trên núi Đào Nguyên, nam nhân cao lớn mặc kệ ta lôi kéo, đang tại lo lắng ta vội vàng lại vấp ngã, lại dịu dàng lại chiều chuộng. 

Hắn mặc ta trèo lên cây đào hái cành hoa ở xa, chính hắn phía dưới ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ta chọn lại chọn cành đào cành đào, lại luôn tại dưới gốc đào chờ ta, chờ ta nghịch ngợm nhảy xuống, hắn sẽ thật nhanh đỡ ta, ôm ta vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn.

Hắn sẽ nhu nhu đầu nhỏ của ta, nhặt lấy cánh hoa rơi xuống trên đầu ta, lại đưa tay, hái một bông hoa đào nhỏ bé đang nở rộ, cài lên búi tóc của ta. Ta cười thật tươi, luôn miệng hỏi hắn có đẹp hay không, hắn luôn như cũ mỉm cười, luôn chiều chuộng ta, ta hỏi câu nào, hắn đều trả lời không sót câu nào.

Hắn dắt ta xuống dưới trấn, ta ở phía trước chạy loạn, hắn đều tại phía sau che chắn cho ta, luôn miệng gọi ta cẩn thận kẻo va đập vào người xung quanh. Sau đó hắn sẽ mua cho ta thật nhiều đồ ăn ngon, mua cho ta những món đồ chơi mà tiểu hài tử thích, lại mua cho ta váy áo xinh đẹp.

Hắn dẫn ta ra khỏi Đào Nguyên, ngao du tứ phương, nhìn khắp nơi xinh đẹp ngọn núi, nhìn trong suốt vách núi dòng suối, lại nhìn rộng lớn trong xanh bầu trời. Hắn cứu giúp lão phu xa bị ngã ngựa bên đường, chữa bệnh cho vị nữ tử đang mang thai, băng bó cho tiều phu ngã vách núi gãy tay... Hắn nói, nhân loại yếu ớt như vậy, nhưng cũng chính vì yếu ớt, họ lại luôn sống hết mình vì cuộc sống của họ.

Ta biết giấc mơ của mình thật nực cười. Ta làm nhiều việc như vậy, chỉ mong hắn thuận lợi hồi sinh, nhưng chính bàn tay ta lại đẩy hắn vào đường cùng. Ta lừa dối hắn, ép hắn trở thành Thiên Đạo, lại đem hắn ý chí hồi sinh, khiến hắn nhìn tận mắt bản thân là tồn tại tàn nhẫn như thế nào. Ta ép hắn luân hồi, khiến hắn sống trong vũng bùn, lại khiến hắn trở thành những đế vương mà hắn thực ghét, trở thành kẻ cô độc cả đời.

Vậy mà ta vẫn mong có thể trở lại cuộc sống trước đây.

Ta cười nhạo chính bản thân mình.

Nhìn xem, ngươi thật là tham lam. 

Ta không muốn mở mắt.

Kỳ thật, hiện tại ta đã không thể cử động. 

Thiên địa khai sinh, chỉ mình lực lượng của hắn là không đủ, ta lại lén lút rút đi ý chí của hắn, bí mật nuôi dưỡng, chỉ riêng sức mạnh của hắn không thể tạo nên tân Thiên Đạo. 

Ta lần thứ hai lừa hắn.

Ta đem thần hồn của chính bản thân ta bù đắp vào ý chí của hắn, hòa vào lực lượng của hắn cùng tàn dư ý chí, đắp nặn nên tân sinh Thiên Đạo. Dù sao ta và hắn là tồn tại giống nhau, thần hồn của ta và hắn cũng là giống nhau, dễ dàng dung hợp với tàn dư ý chí của hắn, hòa vào sức mạnh của hắn mà không xảy ra chút đường lệch nào.

Đôi lúc ta thấy thật buồn cười, ta muốn đùa giỡn hắn, A Trạch, ngươi xem, Thiên Đạo này là dùng tàn dư ý chí cùng lực lượng của ngươi, hòa cùng thần hồn của ta, có giống đứa nhỏ của ta và ngươi không?

Chính là ta cười không nổi.

Một phần thần hồn, ta theo lời hứa với hắn, bảo vệ Đào Nguyên. Để chặn lại thiên địa biến hóa, ta đem một sợi thần hồn bao bọc Đào Nguyên. Phần lớn thần hồn lại đem dựng lên Thiên Đạo, ta hiện tại chỉ còn sót lại một chút thần hồn, thậm chí đã sớm theo thời gian dài dằng dặc mà dần vỡ nát.

Thần hồn vỡ nát của ta chống đỡ không được hỗn mang lực lượng, linh thể dần xuất hiện vết nứt. Ta thỉnh thoảng sẽ từ nhân gian trở lại Đào Nguyên, tới trong rừng ngủ đông, hấp thụ thiên địa lực lượng, chắp vá một chút cho thần hồn bị rách nát này.

Chính là ta không giống như hắn mạnh mẽ như vậy. Lúc đó hắn sinh ra vẫn còn sót lại một mảnh ý chí, mảnh ý chí trôi nổi khắp nơi, phát triển ý thức riêng. Ta tự mình phát triển, vốn yếu ớt không thể tự sinh tồn, nhờ hắn mà ta có thể bước đi được đến như vậy. 

Ta thở dài.

Thiên Hương báo tin cho, hắn đã tỉnh lại. 

Ta có chút vui mừng, lại sợ hãi hắn sẽ hận ta, nhưng là ta không còn cách nào. 

Ta còn đang tại trong rừng sâu, nằm trong một cái gốc cây thật lớn. Gốc cây này là ta cùng hắn cùng nhau trồng xuống. Ngày đó, ta và hắn tìm thấy mảnh đất Đào Nguyên, ta hưng trí bừng bừng đòi hắn trồng cái cây thật lớn, sau này ngao du mệt rồi, trở lại, sẽ đem cái cây này trở thành cột mốc của ngôi nhà của chúng ta.

Thế rồi, hiện tại gốc cây hoa đào lớn này, đang bao bọc lấy ta.

Ta nằm dưới gốc cây, rễ lớn xung quanh đem ta bao trùm, chỉ lộ ra phần đầu cùng một chút trên ngực ta, tóc đen sớm trở thành sắc bạch kim, lung tung rối loạn tỏa ra xung quanh nhàn nhạt quang mang. Tóc dài của ta như không có cuối, một phần che đậy tay chân lộ ra một chút, một phần bao quanh xung quanh ta. Đây chính là dáng vẻ thật sự của ta, dáng vẻ không giống nhân loại, giống một làn sương mù, dễ dàng tan biến.

Trên ngực ta hiện ra vết nứt thật nhỏ, lan truyền đến trên cổ, lan đến gương mặt nhỏ bé của ta, thậm chí còn lan đến tay chân bị lộ ra, vết nứt phát ra ánh sáng yếu ớt, theo nhịp đập của nhịp tim ta, giống như thật dễ dàng bị vụt tắt. Ta đôi lúc khó nhọc thở gấp, vết nứt kia lộ ra ánh sáng, ánh sáng cũng theo đó phập phồng, có lúc lại giống như sợi chỉ đứt gãy, vụt biến mất. 

Ta cảm nhận có một khí tức quen thuộc đang đến gần ta.

Ta bất lực lại cố gắng mở ra đôi mắt sớm đã đờ đẫn của mình, mặc kệ ta không thể nhìn thấy người kia, ta lại biết, chỉ có một tồn tại mới đến được đây.

Nam nhân đứng lại trước mặt ta.

Ta ngồi dựa theo dáng của gốc cây, dáng vẻ nửa ngồi khiến ta trông có vẻ vô lực. Ta nâng đôi mắt nửa mù lòa, cố gắng nhìn tới người kia, lại bất lực phát hiện, dù ta có cố gắng như thế nào cũng không thể nhìn rõ bất cứ vật gì.

Ta cười khổ. 

Ta muốn vươn tay tới hắn, chính là ta vô dụng, bị bó hẹp trong gốc cây to lớn này, ta không thể với tới bất cứ cái gì dù ở trước mặt chính mình. Ta thấy mình thật vô dụng.

Hắn nửa quỳ xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng vén ta mái tóc dài, lại như trước đây dịu dàng vuốt ve đầu tóc ta.

Ta thực muốn khóc.

Nhưng ta lại không dám khóc, ta khóc, hắn lại sẽ lo lắng, hắn sẽ luống cuống. Ta cố gắng mỉm cười, đôi mắt vô định nhìn xa xăm, muốn đối với hắn nói vài câu, lại vô lực không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ngày đó ném hắn xuống hồ, thần thức của ta đã xuất hiện dấu vết chạm đến cực hạn, ta cố gắng đi tới phiến rừng này, ngồi xuống gốc cây đào, sau đó liền mất đi ý thức. Mơ màng tỉnh dậy liền thấy cây đào đang bao trọn cơ thể của ta, hấp thụ thiên địa lực lượng, truyền vào thân thể vỡ nát vô lực của ta, từng chút từng chút, chữa lành vết rách nát trên thần hồn của ta. 

Ta không biết ta đã ngủ bao lâu, đã bao nhiêu năm trôi qua, phiến rừng này vẫn giữ dáng vẻ như vậy. Tư Âm vẫn tiếp tục canh gác tại lối vào của Đào Nguyên, Thiên Hương vẫn chăm lo căn nhà nhỏ trên núi, bảo vệ ta hiện tại đang dưỡng thương, bảo vệ hắn đang tại hoàn thiện hồi ức cuối cùng của chính mình.

Ngày hắn tỉnh lại, ta không biết, ta tại ngủ say, cho đến khi hắn lại đây, ta mới chật vật thức dậy. 

Hắn xoa nhẹ đầu nhỏ của ta, lại vén tóc dài của ta ra sau tai, ta không biết hắn hiện tại là biểu cảm như thế nào, là cười, vẫn là tức giận.

Ta muốn khoe khoang với hắn, ngươi luôn bảo vệ ta, nhưng giờ ngươi nhìn xem, ta đã làm được những việc vĩ đại kia rồi.

Ta muốn trêu chọc hắn, ngươi thật ngốc, bị ta lừa.

Ta muốn đối hắn buông lời độc ác, ngươi xem, ngươi thật ngây thơ, cuối cùng còn không phải đứng dậy từ vũng máu sao?

Ta muốn an ủi hắn, ngươi trải qua bao nhiêu thống khổ như vậy, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Ta muốn hướng hắn xin lỗi, xin lỗi vì ta đã gây ra thật nhiều sai lầm.

Nhưng là, ta là một tiểu nha đầu vô dụng lại yếu đuối, một chữ cũng không thể nói.

Môi ta mở lại đóng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, ta cố gắng mỉm cười, muốn nói với hắn, ta thực tốt, chỉ là hiện tại ta có chút mệt, ngươi chờ một chờ, đợi ta khỏe lên, ta liền sẽ cùng ngươi nói chuyện, nói thật nhiều, kể hết những gì ta đã thấy, những gì ta nghe được, những cảm giác ta học được.

Hắn luôn bao dung ta, cho dù trước kia có một lần ta trêu chọc khiến hắn tức giận, hắn vẫn lo lắng ta có hay không bị thương, vẫn bao dung cho ta nghịch ngợm. Ta tự hỏi, hắn có hay không tha thứ ta?

Có lẽ là không thể.

Hắn không nói gì thật lâu, ta trong ngực đau đớn ngày càng tăng lên, ta nhịn trong ngực đau đớn, mặc kệ hắn có hay không tức giận, có hay không hận ta, ta chỉ muốn nhìn hắn, dù chỉ duy nhất một lần. 

Ta chợt đau lòng.

Ta không biết sao lại thế này, ta đáng lẽ phải giữ bình tĩnh, hàng nghìn năm qua, ta luôn bình tĩnh đối mặt đủ thứ việc, nhưng rồi vào chính lúc này, đối mặt hắn, ta luôn như vậy yếu ớt.

Ta bất lực. 

Cảm nhận độ ấm từ bàn tay của hắn còn tại bên má ta, ta nghiêng đầu, dụi vào lòng bàn tay to lớn lại ám áp của hắn, hưởng thụ hắn đem lại hơi ấm.

So với bàn tay ấm áp của hắn, ta thân thể như một khối băng, thật lạnh lẽo. 

Ta chợt bật khóc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #huyenao