Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Ý thức của hắn đã quay trở lại, linh thể đã hiện rõ ngay dưới mặt hồ. Ta nhìn mạt hồ lắng đọng, bên dưới là thân thể hắn, linh thể của hắn phát ra linh quang nhàn nhạt tinh khiết màu trắng xung quanh, bao bọc linh thể đang dần hiền rõ, lan tràn dưới mặt hồ. Rừng cây rung động theo nhịp thở của hắn, nhẹ nhàng lay động vốn đang tĩnh lặng mặt hồ. Ta liền biết, hắn thực sự trở lại. 

Nhưng là ta chờ, lại chờ, hắn vẫn không tỉnh lại. 

Ta hoảng sợ.

Đào Nguyên vốn linh khí dồi dào, hắn ngâm tại linh đàm này cũng đã ngàn năm, linh thức nguyên vẹn, ý chí cũng đã quay lại, lại vẫn không tỉnh lại, vẫn luôn ngủ say dưới hồ. Ta lại không biết hắn làm sao vậy, chỉ có thể chờ đợi.

Chờ lại chờ, vẫn là không có động tĩnh.

Thiên Đạo từ hắn mà sinh ra, chính là chỉ thuần túy là lực lượng cùng một nửa ý chí của hắn, vốn sẽ không ảnh hưởng việc hắn hồi sinh. Hắn vốn dĩ chính là từ hư vô mà hiện thân, Thiên Đạo cũng chỉ là một bản thể không có linh hồn mà thôi, vậy thì vì cái gì vẫn không có tỉnh. 

Ta rời Đào Nguyên, khắp nơi tìm kiếm nguyên nhân. 

Ta sợ hắn hận ta, không muốn tỉnh lại.

Ta ngao du khắp thế gian này, vẫn là tìm không được lý do hắn vì cái gì vẫn ngủ say.

Ta bắt đầu tin tưởng, hắn không muốn nhìn thấy ta, không muốn nhìn thấy vô tình lạnh lẽo chính mình, dù chỉ là một phần của hắn.

Sau lại ta phát hiện, không phải hắn không muốn tỉnh lại, mà hắn không thể tỉnh lại. 

Thần thức của hắn nguyên vẹn, nhưng thần hồn lại bị ảnh hưởng. 

Thiên Đạo bao trùm toàn bộ chúng sinh, bao gồm cả khai sinh lão cha của Thiên Đạo, là hắn.

Hắn thần hồn bị Thiên Đạo uy áp, không thể thức dậy. 

Ta liền đem hồn phách của hắn mang xuống địa phủ, chờ đầu thai. Chúng ta từ hư vô sinh ra, không thể tiến vào luân hồi, thế nhưng hiện tại nếu hắn không đầu thai, hấp thụ lực lượng của nhân thế, sẽ không thể tỉnh dậy. 

Bởi vì hắn trước đây sinh ra liền tại thế gian này sinh sống, hấp thụ thế gian này buồn vui phúc họa, linh hồn hắn đã khắc ghi thiên địa nhân sinh cùng lực lượng khởi nguyên, giam giữ hắn tại linh tuyền, linh hồn hắn không thể hoàn thiện. 

Hắn đã sớm không còn là lũ ý thức ban đầu từ hư vô nữa, hắn đã sớm hấp thụ lực lượng được sinh ra từ thế gian này.

Chính là muốn đầu thai, giữ lại ký ức vốn có của hắn sẽ đem lại gánh nặng cho nhân thể. Nhục thể của phàm nhân là một vỏ bọc yếu đuối, lưu giữ thần hồn của hắn vốn là một nhiệm vụ khó khăn, nếu lưu giữ ký ức của hắn, ký ức của hàng ngàn hàng vạn năm sống, sẽ khiến nhục thể suy yếu, không thể sống thọ, thậm chí sẽ không chịu được áp lực mà vỡ nát.

Ta đem ký ức của hắn phong ấn tại linh thể, đặt dưới đáy linh tuyền, bảo hộ linh thể của hắn cùng ký ức vốn có.

Đem thần hồn suy yếu của hắn, rót canh Mạnh Bà, đưa đi đầu thai. 

Ta mặc kệ hắn có hay không hận ta, có hay không muốn gặp ta, có hay không muốn tỉnh lại, ta vẫn làm đủ mọi cách, khiến hắn tỉnh lại. 

Hắn đã không còn là Thiên Đạo vô tình hồi trước, hắn chỉ là A Trạch, là hài tử sinh ra từ hỗn mang, cứu vớt một hài tử giống như hắn, ngao du thiên địa, ngắm nhìn non sông. 

Lần đầu tiên hắn đầu thai, ta trộm nhìn hắn.

Nhục thể của nhân loại mới được sinh ra, trẻ sơ sinh thật nhỏ bé, yếu đuối, giống như ta chỉ cần động một cái ngón cái hắn liền sẽ biến mất, nhưng là này sinh mệnh nhỏ bé khóc thật to, sức lực lớn khiến bà mụ đỡ đẻ cũng phải cảm khái:"Là một đứa nhỏ khỏe mạnh, đứa nhỏ này sẽ mạnh mẽ lớn lên."

Ta nhìn hắn cả một đời người.

Hắn từ trẻ sơ sinh trở thành cái mao đầu hài tử, lại trở thành cái choai choai thiếu niên, trở thành cao lớn vạm vỡ thành niên nam tử, lại trở thành cái trung niên nam tử, rồi hắn già đi, kết thúc vòng đời nhân loại của hắn.

Ta nhìn hắn bị hắc bạch vô thường đưa xuống địa phủ, nhìn hắn uống canh Mạnh Bà, lại nhìn hắn thờ thẫn đi tới cầu Nại Hà, ta đứng phía sau hắn, nhìn hắn tiếp tục đầu thai.

Chính là ta phát hiện, mỗi lần hắn đầu thai, sẽ hữu ý vô ý nhớ lại một vài chuyện nhỏ lặt vặt trước kia. Lúc đầu ta cho rằng vì ta đi theo hắn, linh thức của ta ảnh hưởng đến linh hồn hắn, kích thích bản thân hắn ký ức, khiến hắn nhớ lại chuyện cũ. Nhưng sau đó, ta không còn đi theo hắn, không cùng hắn đối diện nữa, hắn vẫn nhớ lại vãi chuyện nhỏ lúc trước. 

Ta hoảng sợ.

Ký ức này sẽ đè ép cơ thể hắn, ảnh hưởng linh hồn hắn tu luyện, làm chậm lại thời gian mà linh hồn cần để lành lại. Đôi khi ta sẽ trở về Đào Nguyên, nhìn thân thể dưới linh tuyền kia của hắn, lại phát hiện linh thể hắn ngày càng rõ ràng, xung quanh hắn, những tia sáng lại sáng rõ hơn, từng dòng linh tuyền nhỏ bao quanh hắn chuyển động. Này chính là dấu hiệu linh hồn hắn lành lại. 

Ta tiếp tục từ xa quan sát hắn, mỗi lần hắn bước vào luân hồi, ta sẽ âm thầm đem hắn đã nhớ lại một chút ký ức thu hồi, không để cho kiếp sau hắn sẽ nhớ lại. Lại sẽ thường tại linh tuyền cùng hắn đang ngủ say trò chuyện. 

Ta sẽ trách mắng hắn vì cái gì không tỉnh lại, trách hắn luôn tự cho mình là đúng, luôn muốn quản giáo ta, ta sẽ buông lời độc ác, bắt hắn nhìn bộ dáng vô tình vô cảm của chính bản thân hắn, nhìn này thế gian vốn có bộ dáng, nhìn hết lòng người hiểm ác.

Sau đó, ta sẽ lại dịu dàng an ủi hắn, này thế gian thực tốt đẹp, ta đã gặp một hài tử nghèo đói lại cười vui vẻ chia đôi cho đồng bạn một cái màn thầu vừa lạnh vừa cứng, ta đã gặp một lão nhân xa lạ, đêm đông giá rét thấy ta chỉ mặc cái áo ngoài mỏng manh, liền cho cái áo choàng dày nhất ấm nhất mà nàng có. Ta cũng gặp một nam nhân ngu ngốc giống ngươi, lại vì chính mình ái nhân mà cầm kim chỉ, vì nàng thêu ra một cái khăn tay thô ráp xấu xí.

Ta sẽ kể cho hắn nghe, Đào Nguyên thôn dân tặng ta thật nhiều đồ ăn ngon, ta rất nhanh đã béo lên một chút. Ta đi tẫn thế gian, nhìn kia xuân hạ thu đông luân phiên thay đổi, nhìn kia mưa gió trong đêm, nữ nhân vì tìm hài tử bị đi lạc của mình mà khản cổ gào khóc, ta trong bóng tối cho nàng một chút chỉ điểm, kể cho hắn nghe nữ nhân kia lúc tìm được hài tử, đứa trẻ ướt sũng lại bẩn thỉu, nàng vội vàng đem hắn ôm vào trong ngực, quở trách hắn nhưng lại thật dịu dàng cẩn thận sưởi ấm cho đứa nhỏ, lau sạch lấm lem trên gương mặt nhỏ, cởi áo khoác của mình trùm lên người đứa nhỏ, đem đứa nhỏ bọc lại thật cẩn thận, rồi ôm hắn không rời tay, ru đứa trẻ ngủ trong đêm mưa tầm tã.

Ta kể cho hắn nghe ta gặp một nam nhân giống hắn, ta biết không phải hắn, lại vẫn theo dõi nam nhân kia, ta gặp hắn yêu một nữ tử bị mù, nữ tử kia thật xinh đẹp, giọng nói của nàng như âm thanh của lục lạc, trong trẻo lại thanh lãnh, rất dễ nghe. Nàng rất thích hát, nam nhân kia sẽ vì nàng mà thổi sáo, nàng sẽ vì nam nhân ngân nga những bài hát mang giai điệu ấm áp lại dịu dàng. Ta sẽ ở trong góc tối nghe đôi tình lữ này trò chuyện, nghe nam nhân vì nữ nhân mà thật cẩn thận miêu tả lại thế gian vạn vật, nữ nhân sẽ cười thật tươi, tưởng tượng mỗi từ mà hắn kể lể. 

Ta nhìn hắn dưới đáy hồ ngủ say, ta hỏi hắn, có thể quay trở lại cuộc sống trước kia sao?

Cũng là hỏi ta. 

Ta cùng ngươi, có thể hay không trở lại trước đây như vậy?

Ta theo hắn từ kiếp này qua kiếp khác, nhìn hắn được mẫu thân hắn sinh ra, lại nhìn hắn khổ cực lớn lên, xây dựng chính mình cơ nghiệp, lại nhìn hắn đau đớn mà nhớ lại những ký ức vốn có của chính hắn, rồi lại nhìn hắn tiếp tục bước vào vòng luân hồi.

Ta đã sớm mài mòn cảm xúc của chính mình.

Nhưng là, mỗi lần nhìn hắn từ trong mơ tỉnh dậy, nhìn hắn tự hỏi bản thân, nhìn hắn mơ hồ những ký ức thuộc về ta là thật hay mơ, ta lồng ngực lại nhói đau, ta muốn ôm lấy hắn, muốn nói với hắn "không có chuyện gì, sẽ sớm qua", nhịn không được muốn nhìn thấy hắn, nhịn không được vươn tay tới trước mặt hắn.

Ta biết, ta đang mắc sai lầm.

Chính là, ta nhịn không được.

Ta không muốn nhìn hắn tự mình thống khổ như vậy. Không muốn thấy hắn tự nghi ngờ bản thân như vậy.

Ta sai lầm hết lần này đến lần khác.

Ta vươn tay tới trước mặt hắn, giúp đỡ hắn, lại hành hạ hắn, lại khiến hắn chìm vào đau khổ lớn hơn nữa.

Ta biết, một lúc nào đó, ta sẽ phải đối diện hắn, ta sẽ phải trả lại cho hắn ký ức của bản thân hắn, phải đem hắn tới thế giới mà hắn hận nhất.

Hắn hận Thiên Đạo vô tình, ta biến hắn trở thành Thiên đạo vô tình nhất thế gian này.

Hắn không thích ác ý trên thế gian, hắn ghét chiến tranh, hắn ghét ác liệt chiến trường núi thây biển máu, ta liền vứt hắn lớn lên tại chiến trường.

Hắn ghét những đế vương tham lam lại ích kỷ, ta khiến hắn trở thành đế vương hết lần này đến lần khác.

Ta cười thầm, hắn hẳn sẽ hận ta. 

Đôi lúc, ta hối hận những việc ta làm. Nhưng là, hắn như vậy tốt bụng, như vậy hiền lành, nếu hắn còn như vậy tốt bụng mà tỉnh lại, hắn sẽ hoàn toàn trở thành Thiên đạo mà hắn ghét nhất.

Thiên đạo yêu thương toàn bộ chúng sinh, lại là tàn nhẫn vô tình đứng nhìn chúng sinh khổ cực.

Chính vì vậy, ta chiếm lấy sức mạnh của hắn, tự mình tạo ra một Thiên Đạo mới, lại đem hắn hồi sinh, khiến hắn nhìn tẫn thế gian này sáng và tối.

Nhưng là, ta sẽ không hối hận.

Chỉ có như vậy, hắn mới hoàn toàn thoát khỏi Thiên Đạo, thoát khỏi thế gian này ràng buộc. 

Chỉ là, ta sợ hắn hận ta, nhưng vậy thì sao, ta đã chấp nhận tất cả.

Ta chờ đợi, chờ hắn tự mình đến tìm ta để lấy lại những gì thuộc về chính mình.

Chờ hắn hận ta. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #huyenao