Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Chống lại ràng buộc, tự đem mình giải thoát khỏi bàn tay của Thiên Đạo, có một giải pháp.

Đem tu vi của chính mình hòa cùng thế giới, bao trùm, nuốt chửng Thiên Đạo cũ, trở thành tân Thiên Đạo.

Tu vi của ta không đủ bao trùm toàn bộ Thiên Đạo. Ta chỉ là một lũ u linh, ngoại trừ cùng thiên địa cùng tồn, cùng thường nhân cũng không có nhiều khác biệt.

Nhưng hắn lại có thể.

Ta đem mong muốn của hắn đập tan, biến hắn trở thành bản thân hắn hận nhất tồn tại.

Ta nhìn A Trạch đang bị trói chặt, hắn bị trói trên Trường Sinh cột, xung quanh đều là Thiên Đạo những sợi ý chí màu trắng bao bọc, chỉ cần bị sợi ý chí này trói lại, bất cứ sinh vật nào cũng đều không thể chạy thoát. Thiên Đạo thực sự đã quyết tâm muốn đem A Trạch trở lại.

Ta không thể chạm vào hắn. Chỉ cần ta đưa tay muốn tới gần, luồng sáng xung quanh liền khiến đầu ngón tay của ta bị thiêu đốt, giống như tia sét đánh vào thân thể ta, đập nát thần hồn của ta, rồi bị phá hủy.

A Trạch cùng ta được sinh ra từ hỗn độn của thế giới này. Hắn là ý chí của thế giới này, là ý chí kế thừa của Thiên Đạo. Ta chỉ là một mảnh hỗn độn còn sót lại, may mắn đạt được ý chí tự do, hàng ngàn năm tu luyện thành thực thể.

Chúng ta không thể bị giết, bởi chúng ta là ý chí, không phải thực thể, tan biến liền sẽ dễ dàng trở lại. Giống như ngọn cỏ dưới đất, ngươi cố gắng nhổ nó lên, thế nhưng chỉ cần một giọt sương mùa xuân, ngọn cỏ liền nảy mầm, tiếp tục đâm chồi.

Ta nhìn đôi mắt hắn đã vô hồn không có tiêu cự. Hắn ý chí đang bị cướp đi. Để trở thành Thiên Đạo, ngươi không được có bất kỳ tạp niệm nào. Ý chí riêng cùng cảm xúc nhân loại hắn cảm nhận được sẽ bị tiêu triệt, để lại hắn từ ban đầu, nguyên bản, trở thành viên ngọc trong suốt, lại quý giá nhất.

Ta cười khổ.

A Trạch, ngươi xem, ngươi tính sai rồi. Ngươi từng cùng ta nói, chỉ cần chúng ta không muốn, sẽ không ai ép chúng ta trở thành bất kỳ ai mà chúng ta không thích. Nhưng ngươi xem, ngươi đang dần mất đi chính bản thân ngươi, trở thành tồn tại mà ngươi hận nhất.

Hắn luôn hận Thiên Đạo. Hắn từng nhìn dân nghèo đau khổ chết vì đói, từng nhìn đôi mắt đờ đẫn của đứa trẻ nhìn thi thể của cha nương hắn chết vì dịch bệnh, từng nhìn thổ phỉ chém giết lẫn nhau vì vài cái vòng tay phỉ thúy, nhìn binh lính ngã xuống, bàn tay của tướng quân nhuộm đầy máu đứng giữa biển thây hôi tanh...

Hắn hận Thiên Đạo đứng nhìn hết thảy, làm ngơ trước đau khổ của chúng sinh.

Nhưng là A Trạch, chúng ta không thể chống lại Thiên Đạo.

Nếu ngươi muốn chấm dứt tất cả đau khổ trên thế gian, ngươi chỉ có thể hủy diệt thế gian.

Thế gian này không có cuộc sống nào là hoàn hảo, không có tốt đẹp tuyệt đối, cũng không có độc ác hoàn toàn. Những tên thổ phỉ kia vốn là dân làng nghèo đói, vì không chịu được khốn khổ đã đi vào con đường đen tối không lối ra. Những quốc gia kia, vì mảnh đất quốc gia, sẵn sàng chiêu binh tập lương. Những chính đạo tông môn kia, vì chính mình danh tiếng có thể hạ sát chiêu, giết chết chính mình đệ tử. Mà vị Ma Tôn kia, vì chính đạo tông môn đã giết người mà hắn yêu, hắn liền triệt để hóa điên.

A Trạch, thế gian này không có hoàn mỹ, cũng không thể hoàn mỹ.

Nếu ngươi muốn nhìn thấy thế gian mà bản thân mong muốn, vậy ngươi hãy trở thành Thiên Đạo.

Ta nhìn xuống thân thể đầy máu của chính mình. Hắn nói, hắn thực thích ngắm nhìn ta đứng dưới tán hoa đào, vì vậy ta thực thích màu hồng.

Ta hiện tại chính là toàn thân đều là huyết hồng. Ta từ đai áo rút ra một thanh chủy thủ. 

A Trạch. 

Này chủy thủ là hắn từng lấy được từ một cây liễu yêu. Lúc đó chúng ta đang dạo chơi tại Giang Nam, hắn cùng một tên liễu yêu đánh cuộc, này chủy thủ là thanh bảo khí mà tên liễu yêu kia yêu thích nhất, có thể đánh nát thần hồn của yêu quái.

Có lẽ khi hắn tỉnh dậy, hắn sẽ thực hận ta.

Chính là, hắn cũng không thể làm gì được ta. 

Ta luôn ngoan ngoãn nghe lời ngươi, chỉ là, A Trạch, chỉ một lần, chỉ lần này, ta muốn nghịch ngợm chút đỉnh.

Ta ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt.

Ta sẽ hoàn thành mong muốn lớn nhất của ngươi, cũng là, đập nát mong muốn của ngươi.

Ta xoay chủ thủy trong tay, đâm vào chính mình ngực.

Tức khắc, thân thể ta tỏa ra nhàn nhạt vệt sáng. 

Thanh chủy thủ này có thể khiến thần hồn của đại yêu bị đập nát. Nhưng ta không phải yêu, cũng không phải ma, không phải nhân loại. Chủy thủ đối với ta không có quá nhiều tác dụng, nhưng là hiện tại, đây đã là vũ khí thích hợp nhất.

Ngực ta đau đớn, giống như có hàng ngàn tia sét đánh xuống cơ thể, thân thể ta xương cốt vụn vỡ, thực thể bắt đầu không chịu được lực lượng của thanh chủy thủ, bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt khiến cơ thể ta càng đau đớn hơn nữa, từ trong vết nứt phát ra vệt sáng yếu ớt, dần dần vết sáng mạnh hơn, cơ thể ta lại ngày càng đau nhức.

Ta chống lại đau đớn, rút thanh chút thủ ra. Xương cốt vỡ vụn, đau đớn toàn thân khiến đôi mắt ta mờ ảo, bàn tay ta run rẩy, cầm không chắc thanh kiếm, chút thủ liền vô lực rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Đồ rách nát này thế mà lại có ích đến vậy.

Ta nheo mắt, nhịn đau, lết thân thể rách nát tới cạnh phong ấn.

Ta đưa tay, giải phóng lực lượng nhỏ bé của chính mình, đập phong ấn tạo thành một kẽ hở nhỏ.

Ta bò qua kẽ hở bị đập vỡ, bắt tay với lấy nam nhân phía trong đang dần đánh mất bản thân.

Xung quanh hắn là các sợi ý chí của Thiên Đạo đang cố chống lại ta. Ta dựa vào sức mạnh của hỗn mang đang thoát ra khỏi kẽ nứt của cơ thể, xuyên qua sợi ý chí dày đặc.

Bàn chân ta bắt đầu vỡ nát.

Ta vịn vào vạt áo của hắn, đứng lên.

Hắn thật cao lớn, ta ngẩng đầu thật cao, lại bám vào bên hông hắn, mới miễn cưỡng nhìn được đôi mắt vô hồn của hắn.

Ta vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Không biết là do đâu, mà cơ thể hắn lạnh lẽo hơn thường ngày.

Bàn tay ta đã xuất hiện vết nứt.

Nhưng ta không quan tâm.

Ta vuốt ve đôi mắt trống rỗng của hắn, vuốt bằng phẳng môi, lại vuốt mũi cao cao của hắn.

Ta nhẹ nhàng xoa đôi mắt vô hồn của hắn, bắt đầu kể lể:"A Trạch, ngươi thật ngốc."

Hắn là kẻ ngu ngốc.

"Ta chỉ là một sợi u hồn, dù sao cũng sẽ không thực sự chết, ngươi cứu ta để làm gì đâu."

Chỉ cần ý chí của ta còn tồn tại, thì ta không thể chết. Hắn có cứu ta hay không, cũng không quan trọng.

"Ngươi biết rõ đây là bẫy, còn tới cứu ta."

Hắn không thể bị bắt, đám phàm nhân tu sĩ này không thể vây hãm ta, vậy mà hắn vẫn xông vào cái bẫy này.

"Ngươi thực ngốc."

Ngươi là ngốc tử.

"Ta sẽ lừa ngươi."

Ta sẽ lừa ngươi, A Trạch.

Hắn từng nói với ta, hắn rất thích địa phương Đào Nguyên này.

Đào Nguyên là nơi mà ta cùng hắn tìm thấy địa phương. Rừng núi địa phương tách biệt với nhân thế, chỉ có một ngôi làng nhỏ bé, trong làng cũng chỉ có hơn ba mươi cá nhân già trẻ nam nữ, sống hòa thuận vui vẻ. Trên núi có mảnh rừng cây, có mảnh rừng hoa đào, mùa xuân nở rỗ cả rừng hoa đào. Ta thường cùng hắn chạy lên trên ngọn núi kia, tới rừng đào, sẽ nghịch ngợm trèo lên một cây hoa đào cao lớn nào đó để trốn hắn, hắn sẽ ở dưới gọi tìm ta, lại dùng đồ ăn ta thích tới dỗ dành. Ta sẽ bẻ một cành hoa nho nhỏ, chạy theo bóng lưng của hắn.

Ta sẽ ở phía trước hắn chạy loạn, hắn ở phía sau gọi ta cẩn thận bước chân, sau đó ta thực sự liền vấp ngã.

Ta sẽ tìm ra một cái cây thuốc mới được phát hiện, đòi hắn nghiên cứu hiệu quả, hắn sẽ bất lực thở dài lại chiều chuộng ta.

Ta sẽ đòi hắn cùng ta tới phía sau rừng tìm hoa dại, lại đòi hắn đem những bông hoa đơn giản nhỏ bé lại xinh đẹp đó về nhà trồng, hắn sẽ xuống trấn tìm vài cái chậu cây nhỏ, trồng hoa dại khắp sân cho ta, sau đó ta liền vui vẻ thật dài thời gian.

Ta nhớ lại ngày tháng vui vẻ trước đó.

A Trạch. 

Ta nhướn người, ta chân không còn cảm giác tồn tại, ta bám vào eo hắn.

Ta vươn tay, vòng tay qua bờ vai to lớn rắn chắc của hắn, ôm hắn.

Ta ôm hắn thật chặt.

Ta nhịn đau, ôm hắn. 

"Thực xin lỗi."

A Trạch, thực xin lỗi ngươi.

Cơ thể ta mạnh mẽ phát ra luồng sáng, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành hình dạng một thanh trường kiếm.

Ta thở dốc, dồn toàn bộ sức lực còn lại, thì thầm vào bên tai hắn.

"A Trạch."

A Trạch.

Thanh kiếm xuất hiện tại sau lưng hắn.

Ta gục xuống bờ vai hắn, cười nhẹ.

Thanh kiếm hướng thẳng lồng ngực của A Trạch, nơi lưu giữ cội nguồn ý chí của hắn, đâm xuống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #huyenao