.: PN1 :. Thú vị nhỏ trong cuộc sống (1)
"Người một nhà phải có tính tập thể."
Kỷ Tiếu Nhan ghét nhất mặc áo ngủ, Sâm Bân cũng vậy.
Lý do của Kỷ Tiếu Nhan rất đơn giản, cậu cho rằng mặc áo ngủ là hành vi dư thừa, hoàn toàn không cần thiết, con trai mặc áo ngủ làm gì? Cậu biểu hiện bản thân không hiểu, hơn nữa không muốn nghe Nhạc Húc Phong giáo huấn.
Sâm Bân không muốn mặc áo ngủ, là vì áo ngủ 'che đậy hoàn toàn thân hình đẹp đẽ không tỳ vết của lão tử, hơn nữa theo lời Sâm thiếu gia, 'mặc vào một thứ mềm mềm giống hệt đám đàn bà'......
Nhạc Húc Phong và Đỗ Linh Vũ là người kiên quyết bảo vệ ý mặc áo ngủ.
"Đầu tiên, thân hình cậu không thể dùng từ đẹp đẽ không tỳ vết để hình dung được, đây hoàn toàn là lỗi dùng từ sai!" Đỗ Linh Vũ châm chọc liếc Sâm Bân.
Lúc này, là giữa hè, khó để cùng nhau nghỉ ngơi, ba người bọn họ đều ở trong căn nhà lớn mua cho Kỷ Tiếu Nhan, Sâm Bân ở trần, một tay cầm kem đánh răng, một tay cầm bàn chải, cùng Đỗ Linh Vũ đang cầm máy sấy làm đẹp trợn mắt.
Mà Nhạc Húc Phong đã hoàn tất rửa mặt chải đầu, tư thế ưu nhã cầm ly cà phê, ngồi trong phòng vừa đọc báo, vừa chậm rãi uống lơ đãng nhướn mày: "Mặc áo ngủ là thói quen sinh hoạt tốt đẹp."
"Mặc kệ! Lão tử mới không cần mặc, hơn nữa trời nóng như vậy, mặc thứ đó không sợ ngộp chết sao!" Sâm Bân lắc đầu, mặc kệ.
"Nóng? Buồn cười, suốt ngày mở điều hòa, cậu cư nhiên còn nói nóng?" Cằm Đỗ Linh Vũ giương lên: "Người không có tố chất."
"Chờ một chút, cậu nói ai không có tố chất? Họ Đỗ cậu muốn kiếm chuyện hả?" Cơn tức của Sâm Bân nhất thời trào dâng.
"Hanh, cùng dạng người như cậu nói chuyện căn bản là tốn nước bọt!" Đỗ Linh Vũ buông máy sấy xuống, sau khi trừng Sâm Bân một cái, nghênh ngang tự đắc đi vào phòng ăn ăn bữa sáng.
Nhạc Húc Phong đối với chuyện hai người bọn họ đấu võ mồm coi như không thấy, tiếp tục đọc báo của y, thuật tiện nói: "Sâm Bân, cậu đi gọi Tiếu Tiếu dậy đi."
Vì vậy, Sâm Bân cơn giận không chỗ phát tiết sải bước đến phòng ngủ của Kỷ Tiếu Nhan, trực tiếp vươn tay đẩy cửa ra, tự nhiên vô cùng bước vào, nhà bọn họ luôn là ai đêm qua ở cùng Kỷ Tiếu Nhan, liền đến phiên người đó gọi Kỷ Tiếu Nhan dậy.
Sâm Bân vừa vào phòng, thấy một đống nhỏ nhỏ cuộn tròn trên giường, tâm tình liền biến tốt, đêm qua gã khi dễ Kỷ Tiếu Nhan rất lâu, thấy tâm can bảo bối vì gã mà không dậy nổi, loại cảm giác thỏa mãn này thực sự rất thoải mái.
"Heo con? Đừng ngủ nữa!" Nếu có ai thấy vẻ mặt buồn nôn này của Sâm Bân, phỏng chừng sẽ tìm một cái giếng nhảy xuống, đơn giản bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện.
"Ưmm....."
"Heo con? Dậy nào...." Sâm Bân lúc này cẩn cẩn dực dực vỗ vai Kỷ Tiếu Nhan, muốn gọi cậu dậy.
"Còn muốn ngủ...." Kỷ Tiếu Nhan hoàn toàn chưa có ngủ đủ, toàn thân đau nhức, khẽ động cũng không muốn.
"Heo con, không được ngủ!"
Sâm Bân đem cậu cùng chăn ôm lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
"Đáng ghét... Sâm Bân đáng ghét...." Kỷ Tiếu Nhan lẩm bẩm làu bàu, bĩu môi không vui.
Sâm Bân nhìn bộ dạng đáng yêu như vậy của cậu, nhịn không được mà hôn xuống, lúc này, Kỷ Tiếu Nhan lại thanh tỉnh, cánh tay vung loạn, đẩy Sâm Bân ra.
"Sắc lang...."
"Hắc hắc, hóa ra heo con là muốn anh hôn mới chịu rời giường a ~" Sâm Bân xấu xa cười, lại lần nữa trộm hôn một ngụm,
"Mới không phải! Đại sắc lang!"
Kỷ Tiếu Nhan trừng gã, sau đó đột nhiên từ trong ô chăn vươn ra một bàn chân trắng nõn, khóe miệng Sâm Bân cong lên, thuận lợi giúp cậu đi dép, Kỷ Tiếu Nhan lại vươn bàn chân kia ra, Sâm Bân lại giúp cậu đi vào chiếc còn lại.
"Được rồi, không giận anh chứ?" Sâm Bân chớp chớp mắt nhìn cậu, Kỷ Tiếu Nhan hừ một tiếng.
Sau đó, Kỷ Tiếu Nhan kéo chăn ra, cả người chỉ mắt một cái quần lót, lê dép định đi ra ngoài, lại bị Sâm Bân kéo lại.
"Này! Mặc quần áo vào rồi hẵng đi!"
Kỷ Tiếu Nhan khó hiểu nhìn gã: "Trong nhà có khách sao?"
"Không có, nhưng cũng không thể như thế đi ra ngoài, không thế đê hai người kia nhìn thấy được!" Sâm Bân sắc mặt nặng nề nói.
"Nhưng... Bọn họ không phải cũng nhìn thấy hết rồi sao?" Kỷ Tiếu Nhan nghĩ đầu óc Sâm Bân có vấn đề rồi.
Sâm Bân sắc mặt cổ quái lắc đầu: "Không được là không được!"
Hanh, gã mới không muốn hai tên hỗn đản kia thấy thân thể được gã yêu thương qua của Kỷ Tiếu Nhan.
Kỷ Tiếu Nhan không vui lải nhải: "Anh thật là lắm chuyện!"
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Sâm Bân, Kỷ Tiếu Nhan cuối cùng cũng mặc áo phông cộc tay đi ra, người một nhà ngồi bên bàn cơm, Đỗ Linh Vũ còn không quên châm chọc: "Ba người bọn tôi đều mặc quần áo, Sâm Bân cậu một mình lõa thể như thế, thật sự là không có tố chất!"
Lần này Sâm Bân không phản bác, sau khi trừng Đỗ Linh Vũ một cái liền bắt đầu ăn, Nhạc Húc Phong buông tờ báo xuống, "Người một nhà phải có tính tập thể mà, nên..."
"Nên phải mua áo ngủ như nhau!" Đỗ Linh Vũ tiếp lời nói nốt, mấy người còn lại đều ngây ra, đồng thanh nói: "Áo ngủ như nhau?"
"Đúng vậy, như thế mới có tính tập thể!" Đỗ Linh Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sâm Bân vừa muốn nổi cơn, Nhạc Húc Phong cũng chuẩn bị tranh luận, kết quả Kỷ Tiếu Nhan vốn luôn phản đối mặc áo ngủ chẳng hiểu vì sao, đặc biệt cao hứng giơ tay: "Em đi mua có được không?"
Vì vậy, Sâm Bân cùng Nhạc Húc Phong đều cười tươi nói: "Được được được...."
Sáng sớm hôm sau, lúc Sâm Bân tỉnh dậy, phát hiện trên đầu giường mình có một chiếc áo, nghĩ đây hẳn là áo ngủ hôm qua Kỷ Tiếu Nhan nói, cười cầm lên nhìn, nhất thời đơ ra....
Cùng lúc đó, trong phòng Nhạc Húc Phong, Kỷ Tiếu Nhan mặc áo ngủ mình chọn, dậy sớm hiếm thấy, cầm một chiếc khác, đừng bên giường nói với Nhạc Húc Phong: "Anh không được chơi xấu nga, phải mặc vao!!"
Mà Nhạc Húc Phong ngồn trên giường, kéo miệng giật giật rất lâu rất lâu, run run nhận lấy áo ngủ.
Đợi Sâm Bân vẻ mặt hắc tuyền bước vào phòng ăn, tháy Đỗ Linh Vũ đã sớm mặc áo ngủ ngồi ở đó, sửng sốt một chút, rồi bắt đầu cười như điên dại không ngừng, thiếu chút nữa là lăn trên mặt đất.
Mà Đỗ Linh Vũ bị gã cười sắc mặt biến đen lạnh lùng nói: "Cười cái gì mà cười! Cậu mặc còn buồn cười hơn tôi! Tôi còn chưa chê cười cậu đâu đấy!"
Lúc này, Nhạc Húc Phong cùng Kỷ Tiếu Nhan đi vào phòng ăn, Kỷ Tiếu Nhan thấy tất cả mọi người đều mặc áo ngủ mình chọn, đắc ý nói: "Thế nào? Mắt em không tồi chứ, Sâm Bân anh cười hài lòng thế, có phải rất thích hay không?"
Nhạc Húc Phong giống như không xảy ra chuyện gì, ngồi xuống, kỳ thực huyệt thái dương đã sớm nổi gân xanh.
Song cuối cùng, ba đại nam nhân vì 'Cái áo này Kỷ Tiếu Nhan mặc rất đẹp", cũng không cời áo ra, còn kiên trì mặc mỗi ngày, mãi đến khi kỳ nghỉ kết thúc, bọn họ mỗi người trở về nhà của mình mới thôi.
Nên, Kỷ Tiếu Nhan phơi lên giá, phơi bốn chiếc áo ngủ:
Chiếc đầu tiên là của Sâm Bân, nền trắng, trước ngực là một con hổ đang nhảy tưng tưng khôi hài.
Chiếc thứ hai, của Đỗ Linh Vũ, nền trắng, trước ngực là chú lừa Eoyore mày chau mặt ủ.
Chiếc thứ ba, của Nhạc Húc Phong, nền trắng, trước ngực là chú gấu Pooh ngốc nghếch.
Chiếc thứ tư, là của Kỷ Tiếu Nhan, nền trắng, trước ngực là chú heo con hồng nhạt.
Bốn chiếc áo ngủ được treo cùng một chỗ, nhìn qua thật ấm áp.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro