Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Nhất Bác tức giận đập mạnh xuống bàn đứng lên nói " Gọi vương phi , Tiêu Chiến là tên cho các ngươi gọi sao . Đừng quên em ấy bây giờ là Bát Vương Phi của bổn vương là hoàng tức của Thái Hậu . Các ngươi cần phải cung kính hành lễ khi gặp em ấy đó "

Tam phu nhân vội nói " Bát Vương Gia xin người bớt giận , lão gia không có ý chống đối với người đâu "

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác khẽ lắc nhẹ đầu , biểu cảm giận dữ trên mặt anh liền được hạ xuống . Anh xoay người nhìn tam phu nhân nói " Mẫu thân , bữa tối hôm nay không thể ăn cùng người rồi . Con và vương phi về bát vương phủ trước , lần sau sẽ cho người đón người đến bát vương phủ dùng cơm "

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc nghĩ " Nhất Bác đối với mẫu thân của mình có thập phần cung kính không như đối với những người khác , hắn làm như vậy chính là khiến cho Tiêu gia không dám đối xử tệ với mẫu thân mình . Hắn thật sự rất dụng tâm " . Nhất Bác nhìn cậu nói " Vương phi , Tỏa nhi chúng ta về bát vương phủ thôi "

Cậu đứng dậy nhìn những người trên bàn ăn nói " Các ngươi nhớ cho kỹ , ta không còn là Tiêu Chiến của trước kia chỉ biết chịu đựng và nhẫn nhịn các ngươi . Đừng đụng đến mẫu thân của ta nếu không ta sẽ không để các ngươi yên "

Nói rồi cậu cùng với anh và Tỏa nhi rời khỏi phủ thừa tướng lên mã xa trở về bát vương phủ . Họ vừa rời khỏi đại phu nhân liền nói " Tam muội , muội xem muội đã dạy được đứa con tốt như thế nào . Ngay cả trưởng bối cũng bị nó đem ra nhục mạ "

Tam phu nhân đứng dậy nói " Thái độ của Tiêu Chiến ngày hôm nay chính là do bị các người ép mà ra . Đừng trách người khác đối xử với mình không đúng mực hãy xem lại chính bản thân mình trước đã "

Nhị phu nhân tức giận nói " Trở thành nhạc mẫu của Bát Vương Gia liền lên mặt dạy dỗ Tiêu gia sao . Ngươi đừng có quá phận "

Tam phu nhân lại nói " Quá phận . Ai là người quá phận . Tiêu Chiến bây giờ là Bát Vương Phi, chúng ta gặp nó còn phải khấu đầu mà các người xem các người ở trước mặt vương gia muốn ra oai với nó vậy thì ai mới là người quá phận "

Tiêu thừa tướng nói " Đủ rồi , tam phu nhân ngươi có thôi đi không "

Tam phu nhân nhìn ông nói " Lão gia người nên thôi là các người mới đúng . Thôi làm khó Tiêu Chiến , thôi ganh ghét với nó . Để có được ngày hôm nay nó đã phải trải qua rất nhiều đau khổ . Tôi sẽ không nhẫn nhịn các người nữa vậy nên đừng ra lệnh cho tôi "

Nói xong bà để cho nô tì thân cận của bà - Thanh Di dìu bà trở về sương phòng . Cậu đưa theo Lan Nhi và Tư Âm cùng mình trở về bát vương phủ . Về đến phủ Nhất Bác cho người chuẩn bị 1 bữa ăn vì lúc nãy còn chưa ăn được gì . Cậu cùng anh và Tỏa nhi dùng bữa , Tỏa nhi nói " Cha , sao chúng ta không đón ngoại tổ mẫu đến đây sống a . Những người ở phủ thừa tướng thật đáng ghét "

Cậu vuốt mặt bé nói " Tỏa nhi không được nói trưởng bối như vậy , như vậy sẽ không ngoan . Ngoại tổ mẫu là thê tử của Ngoại tổ phụ nên không thể rời khỏi phủ thừa tướng a "

Tỏa nhi lại nhóp nhép nhai 1 chút rồi nói " Cha , vậy người cũng là thê tử của phụ vương có phải người cũng không thể rời khỏi bát vương phủ đúng không ạ "

Cậu lúc này đây tràn đầy cảm giác lấy đá đập chân mình , cậu cười khổ nói " Phải a , cha sẽ không rời khỏi bát vương phủ ở đây với con cả đời chịu không "

Tỏa nhi vui vẻ gật đầu nói " Dạ chịu ạ "

Ăn xong thì cậu đưa bé về phòng giúp bé tắm rồi cho bé đi ngủ , Tỏa nhi lại hỏi " Cha , vậy cha sẽ ngủ cùng phòng với phụ vương phải không ạ . Có cha rồi phụ vương sẽ không còn vì buồn vì nhớ người mà thức trắng cả đêm ngồi ở thư phòng nữa "

Cậu hỏi " Phụ vương con rất hay như vậy sao , sao con biết được "

Tỏa nhi nói " Có lần con nửa đêm thức giấc không ngủ được muốn đi tìm phụ vương thì thấy người ngồi ở thư phòng bất động ngắm nhìn cây bạch trâm mà cha để lại . Từ đó về sau cứ mỗi lần thức giấc lúc nửa đêm con liền đi đến thư phòng xem thử lúc nào cũng bắt gặp phụ vương như vậy . Cha hứa với con cha sẽ ngủ cùng với phụ vương nha "

Cậu nhìn nhóc tì đang thay phụ vương năn nỉ mình thì bật cười gật đầu hứa với bé , cậu cho bé ngủ xong thì trở về sương phòng lúc trước của mình . Mọi thứ vẫn được giữ lại và sắp xếp như lúc cậu còn ở đây , chiếc hộp đựng đoạn tóc của anh và cậu vẫn còn trên bàn trang điểm . Cậu đang nhìn ngắm mọi thứ thì anh đi vào , anh nhìn cậu nói " Anh đã cho người chuẩn bị nước rồi em tắm rồi nghỉ ngơi đi nhé . Cả ngày hôm nay đã mệt nhiều rồi "

Cậu xoay người lại nhìn anh , thấy anh đang muốn rời đi cậu hỏi " Ngươi đi đâu vậy "

Anh mỉm cười nói " Anh sợ anh ở trong phòng sẽ khiến em không thoải mái "

Cậu cầm y phục đi tới phòng tắm , lúc đi ngang qua người anh cậu nói " Đừng đến thư phòng ngồi nữa , ngủ ở đây đi "

Nói rồi cậu nhanh chóng rời đi , Nhất Bác vì câu nói đó mà vui mừng nhảy cẫng lên . Cậu tắm xong thì trở về sương phòng , cậu cùng anh nằm xuống chiếc giường của 2 người . Anh khẽ nói " Tiêu Chiến , anh xin lỗi . Thật sự xin lỗi em "

Cậu vẫn đưa lưng về phía anh và không đáp lại lời anh , anh tiếp tục nói " Anh biết có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể chuộc lại được những lỗi lầm mà anh đã gây ra . Nhưng anh vẫn muốn được 1 lần nói với em lời xin lỗi . Vương Nhất Bác anh thật ngu ngốc , anh yêu em nhưng lại không nhận ra . Đợi đến khi sắp mất em rồi anh mới biết anh yêu em đến nhường nào , nhưng lúc đó đã muộn rồi . Em đã không còn yêu anh nữa , Tiêu Chiến , em có thể cho anh biết anh phải làm gì để em tha lỗi cho anh , để em yêu anh lại lần nữa không "

Cậu xoay người lại đối mặt với anh nói " Vương gia , người thật sự yêu ta sao hay là người muốn chuộc lỗi muốn bù đắp "

Nhất Bác cũng xoay người mặt đối mặt với cậu nói " Tiêu Chiến , anh là thật lòng yêu em chứ không phải là bù đắp và chuộc lỗi . Anh thật hi vọng em có thể cho anh cơ hội để anh được yêu thương em , bảo vệ em cùng em chăm Tỏa nhi nên người "

Cậu mỉm cười nói " Được vậy em sẽ cho anh 1 cơ hội "

Nhất Bác như không tin vào tai mình , anh hỏi " Em vừa nói gì , em cho anh cơ hội thật sao . Là thật sao "

Tiêu Chiến gật đầu nói " Là thật "

Anh vui mừng ôm chầm lấy cậu , cậu cũng đưa tay ôm lấy anh nói " Đa tạ anh 5 năm qua đã thay em chăm sóc cho Tỏa nhi và mẫu thân "

Anh buông cậu ra nói " Đừng đa tạ anh , đó là việc anh nên làm . Mẫu thân của em cũng là mẫu thân của anh . Ngủ thôi ngày mai chúng ta cùng Tỏa nhi đến Thọ Khang Cung gặp mẫu hậu , người rất nhớ em "

Cậu gật đầu rồi vùi đầu vào ngực anh chìm vào giấc ngủ , vòng tay này là thứ mà cậu đã khao khát từ lâu . Bây giờ nó đã thật sự là của cậu rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro