Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Nhất Bác leo được lên đến đỉnh núi đã là chuyện của vài ngày sau đó , không nghỉ ngơi anh liền chạy khắp đỉnh núi tìm hoa Dã Tử . Trời quả nhiên không phụ lòng người , anh cuối cùng cũng tìm được hoa Dã Tử . Anh vội hái hoa Dã Tử bỏ nó vào 1 chiếc hộp rồi cẩn thận cất nó vào trong người . Hái xong hoa anh lập tức rời núi , anh không còn nhiều thời gian nữa . Anh biết rõ anh đã giết chết 1 con sói thì khi anh quay lại rừng Trúc Thạch chắc chắn bầy đàn của nó sẽ không bỏ qua cho anh . Và đúng như anh nghĩ những con sói không ngừng lượn lờ gần chân núi Cô Tô , anh không còn nhiều thời gian để dây dưa với chúng . Anh lập tức nghĩ ra 1 kế sách dụ chúng vào hang động và lắp miệng hang lại . Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của bọn sói thì anh cũng nhanh chóng tìm đường rời khỏi rừng . Còn ở lại trong rừng lâu thì anh sợ không còn mạng để đem hoa về kinh thành . Vừa rời khỏi rừng vào được thị trấn anh liền mua 1 con ngựa không ngủ không nghỉ phi nước đại về kinh thành . 1 tháng trôi qua Nhất Bác cuối cùng cũng vào được kinh thành , thân thể anh đã sắp không chịu nổi nữa rồi . Vào thành , ngựa của anh hướng thẳng hoàng cung mà phi . Ở Thọ Khang Cung , cậu , Thái Hậu và Hoàng Hậu đang ngồi ở phòng chính trò chuyện . Tâm trạng của Tiêu Chiến đã tốt hơn rất nhiều , cậu cũng đã chấp nhận được sự thật là cậu không thể nhìn thấy nữa nên cũng không còn buồn và khó chịu nữa . Hà thái y vẫn như mọi ngày đến Thọ Khang Cung bắt mạch cho cậu , Hà thái y nói " Vương phi , sức khỏe của người rất tốt , thai nhi cũng rất tốt . Thai nhi cũng đã được 8 tháng rồi chỉ còn hơn 1 tháng nữa là đến ngày sinh của người "

Cậu mỉm cười nói " Đa tạ Hà thái y , ngài vất vả rồi "

Hà thái y nói " Không vất vả , đó là bổn phận của thần "

1 lúc sau thì Bành Sở Việt cũng đến Thọ Khang Cung , từ lúc biết tin Nhất Bác đưa cậu tới Thọ Khang Cung thì y cũng thường xuyên đến thăm cậu . Y mong rằng cậu sẽ đồng ý để y chăm sóc cậu cả quảng đời còn lại , nhưng cậu luôn từ chối y . Y không hiểu rốt cuộc thì y thua tên khốn Vương Nhất Bác ở điểm nào mà cậu dù bị hắn tổn thương nhiều như vậy mà vẫn yêu hắn . Y không ngừng cố gắng quan tâm cậu , chăm sóc cậu mong cậu sẽ động lòng với y nhưng đã gần 3 tháng lòng cậu vẫn không hề xoay chuyển . Hôm nay cũng như mọi khi y vào Thọ Khang Cung thăm cậu . Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì nghe thấy tiếng của nô tài vang lên " Bát Vương Gia đến "

Đã gần 3 tháng rồi cậu không được gặp anh , khi cậu nghe anh đến thì trong lòng liền nhộn nhạo . Anh từ bên ngoài đi vào khiến cho mọi người nhìn anh đầy kinh ngạc . Trước mặt mọi người bây giờ không còn 1 Vương Nhất Bác đầy cao ngạo , anh tuấn nữa mà là 1 Vương Nhất Bác với vẻ mặt xanh xao , thương tích đầy mình . Vết thương ở cánh tay vì không được chữa trị mà lở loét khiến người nhìn thấy phải sợ hãi . Anh đưa hoa Dã Tử cho Hà thái y nói " Nhanh chữa trị cho em ấy , không còn thời gian nữa "

Vừa nói xong cả thân thể anh lập tức đổ gục xuống đất , bọn nô tài hoảng hốt hét lên " VƯƠNG GIA "

Hà thái y nói " Nhanh chóng đưa vương gia vào sương phòng , chuẩn bị nước giúp vương gia làm sạch người nhanh đi "

Cậu tuy không thấy gì cả nhưng nghe thấy mọi người hoảng hốt vậy cậu cũng đoán được anh đã gặp chuyện , bàn tay cậu run rẩy đưa lên lần mò trong không trung chân cậu tiến về phía trước . Cậu nói " Lan Nhi , đã xảy ra chuyện gì "

Lan Nhi vội chạy lại đỡ cậu , cậu nắm lấy tay Lan Nhi run rẩy hỏi " Lan Nhi , Vương Nhất Bác đã xảy ra chuyện gì "

Lan Nhi đáp " Vương gia ngất xỉu rồi ạ "

Cậu hoảng hốt hỏi " Tại sao lại ngất xỉu , hắn rời kinh thành để làm gì mà khi trở về lại ngất xỉu "

Lan Nhi ấp úng nói " Vương gia , ngài ấy đi .... đi .... "

Cậu lại nói " Đi đâu muội mau nói "

Lan Nhi biết không thể giấu cậu nên đành nói " Vương gia đi tìm hoa Dã Tử "

Cậu kinh ngạc nói " Tại sao lại đi tìm hoa Dã Tử , hắn không cần mạng của mình nữa sao . Hoa Dã Tử chỉ mộc trên đỉnh núi Cô Tô , muốn hái được hoa thì phải vượt qua vô vàn nguy hiểm . Hắn điên rồi sao "

Lan Nhi khẽ nói " Vương phi , thật ra Hà thái y đã tìm được cách chữa mắt cho người . Nhưng muốn chữa được thì cần phải có hoa Dã Tử nên vương gia đã đi tìm để hái hoa cho người "

Cậu như chết lặng khi nghe Lan Nhi nói , cậu lại hỏi " Mọi người đều biết chuyện đó sao "

Lan Nhi lại đáp " Dạ , mọi người đều biết "

Nước mắt từng giọt rồi từng giọt rơi xuống , cậu nói " Tại sao không ai nói cho ta biết vậy , tại sao không ngăn cản hắn "

Thái Hậu nói " Nhất Bác không muốn cho con biết , nó sợ nếu không tìm được hoa con sẽ thất vọng . Mọi người có ngăn cản Nhất Bác nhưng nó nhất định đi chúng ta cũng không làm gì được "

Cậu gào lên " MỌI NGƯỜI ĐỂ NHẤT BÁC ĐI NHƯ VẬY NẾU THẬT SỰ ANH ẤY KHÔNG TRỞ VỀ THÌ PHẢI LÀM SAO "

Cậu nhớ đến ngày anh nói với mình anh có việc cần rời khỏi kinh thành 1 thời gian , lúc đó cậu đã nói anh không trở về thì càng tốt . Cậu nghĩ " Nếu Nhất Bác thật sự không trở về , thật sự trả lại cho mình tự do thì mình có thật sự vui mừng không hay sẽ vô cùng thống khổ " . Kế Dương ôm cậu vào lòng nói " Tiêu Chiến , đệ bình tĩnh đi Bát Vương Gia đã trở về rồi không phải sao . Đệ ấy cát nhân thiên tướng chắc chắn sẽ không sao đâu "

Cậu vô thức bước nhanh về phía trước , Lan Nhi như hiểu ý cậu liền đỡ cậu đi tới phòng của anh . Bành Sở Việt từ nãy đến giờ vẫn đứng 1 chỗ quan sát cậu , y thấy cậu khóc vì Nhất Bác , đau lòng vì Nhất Bác , thấy cậu lo lắng cho Nhất Bác thì y đã biết trong lòng cậu y mãi mãi thua Vương Nhất Bác . Y lặng lẽ rời khỏi Thọ Khang Cung . Hà thái y đang sức thuốc lên vết thương cho Nhất Bác , Lan Nhi đỡ cậu ngồi xuống giường cạnh anh . Cậu đưa tay nhẹ chạm vào từng chút 1 trên người anh , tay cậu có thể cảm nhận được trên người anh chi chít vết thương . Vết thương lớn nơi cánh tay vẫn còn chảy máu , cậu nắm lấy bàn tay anh . Lòng đầy đau xót khi nhận thấy đôi bàn tay đẹp mắt ngày nào nay đã sừn sùi lên vì bám vào núi quá lâu . Cậu yêu anh , đau xót cho anh nhưng bản thân cậu cũng không biết phải làm sao đối mặt với anh , phải làm sao để tha thứ cho anh , phải làm sao để quên đi những gì mà cậu đã chịu đựng . Chính anh là người khiến cậu trở nên mù lòa nhưng cũng là anh không màng đến tính mạng của mình muốn chữa trị mắt cho cậu . Lòng cậu hiện tại rối như tơ vò , cậu nói " Hà thái y , tình trạng của vương gia như thế nào rồi "

Hà thái y đáp " Khắp người vương gia đều là vết thương , người mất máu quá nhiều cùng với kiệt sức . Thần đã cho người sắc thuốc và bôi thuốc cho vương gia nhưng không biết khi nào người mới tỉnh lại "

Cậu lại nói " Đa tạ Hà thái y , ngài lui xuống trước đi "

Đợi Hà thái y rời đi cậu lại nói " Lan Nhi , muội cũng lui ra đi "

Lan Nhi hành lễ với cậu rồi rời khỏi phòng , cậu nắm lấy tay anh nói " Nhất Bác , rốt cuộc anh muốn em phải làm sao đây . Khi em dành cả trái tim để yêu anh thì anh lại khiến em vô cùng thống khổ , Khi em nhận được sự quan tâm từ anh em rất vui . Em đã hy vọng mình có thể như vậy bình yên sống cạnh anh đến già nhưng rồi anh lại làm cho em vô cùng thất vọng , anh lần nữa làm tổn thương em . Em đã nghĩ sau khi sinh hài nhi cho anh em sẽ rời đi , vì em không có cách nào để tha thứ cho anh cả . Bây giờ đây khi em thật sự muốn chôn chặt tình yêu của mình vào lòng , em đã sẵn sàng rời xa anh thì anh lại chấp nhận hi sinh tính mạng vì em . Rốt cuộc anh muốn dằn vặt em đến bao giờ đây Nhất Bác "

Cậu cứ vậy ngồi bên cạnh anh đến sáng , Lan Nhi đi vào nói " Vương phi , người đã thức cả đêm rồi . Người về phòng nghỉ ngơi 1 chút đi ạ "

Cậu nhẹ lắc đầu nói " Ta muốn ở đây cùng Nhất Bác "

Lan Nhi lại nói " Vương phi , người phải nghĩ cho tiểu thế tử trong bụng người a . Người về nghỉ ngơi 1 chút lại đến có được không "

Cậu nghĩ đến đứa bé trong bụng thì cũng đồng ý về phòng mình nghỉ ngơi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro